Chương trước
Chương sau
Edit: Linhlady
- -------------------------?
Cố Khinh Thước bất chấp tất cả, dùng toàn bộ sức lực dáng xuống đầu rồng.
Một quyền nện xuống, lại là lông tóc vô thương.
Cố Khinh Thước cả kinh, phải biết rằng trước kia khi đánh nhau,dùng mãng thú da dày như thế nào, chỉ cần hắn một quyền nện xuống, cho dù là bất tử, cũng sẽ chịu một chút vết thương nhẹ.
Nhưng quái vật trước mặt này, một quyền nện xuống, một chút dấu vết cũng không có.
Hắc long nhìn nhân loại trước mặt, phát ra một tia rống giận.
Nó đã sống mấy vạn năm, mấy vạn năm trước, chính là nhân loại hạ độc nó, khiến nó này vạn năm tới đều lâm vào ngủ say, thực lực cũng giảm xuống hơn phân nửa, mấu chốt nhất đó là, nó gần đây mới tỉnh lại, lại cảm giác được sinh cơ của nó đang ở dần dần tiêu tán.
Cũng đại biểu, nó sắp chết rồi!
Cái này làm cho nó như thế nào không hận! Đều là nhân loại đáng chết! Đáng chết!
Hắc long hận không thể đem nhân loại xuất hiện trước mặt nó đây lột da rút gân, nó thấy nhân loại kia đập vào đầu nó, cái sức lực kia gãi ngứa cũng không bỏ.
Hắc long có ý nghĩ giết chết Cố Khinh Thước trong đầu, cho nên động tác càng thêm nhanh chóng.
Tốc độ của Cố Khinh Thước cũng không yếu, tuy rằng ôm Mạc Vân Quả, lại vẫn như cũ có thể thành thạo né tránh công kích từ hắc long.
Nhưng Cố Khinh Thước lại thấy da dày của hắc long không hề tổn thương, mỗi một quyền nện xuống đều không tạo thành chút thương tổn nào.
Tuy rằng hắn đã đi được một khoảng rất xa của luyện thể chi đạo, nhưng khi đối mặt với hắc long được trời ưu ái, có thể nói là một chút biện pháp cũng không có.
Cố Khinh Thước nghĩ cứ tốn sức như vậy cũng không tốt.
Bây giờ tuy rằng hắc long không đụng tớt hắn, nhưng thời gian càng kéo dài thì không thể nói trước được.
Cố Khinh Thước không muốn bỏ mạng ở đây, hắn còn có thật nhiều thật nhiều việc cần hoàn thành.
Hắc long vênh váo tự đắc nhìn nhân loại kia, chỉ biết trốn trốn trốn! Người nhát gan!
Hắc long ngủ say thật lâu, tuy rằng thật sự thực chán ghét nhân loại, nhưng người trước mắt thực lực quá yếu, một cái đuôi của bó cũng có thể đập chết, nghĩ như vậy nó lại có vài phần tâm tư trên chọc hắn.
Còn về phía Mạc Vân Quả, hoàn toàn bị hắc long khổng lồ xem nhẹ.
Cố Khinh Thước thấy công kích của hắc long giảm bớt, hắn một bên tránh né công kích, một bên cúi đầu đối Mạc Vân Quả nói: “Tiểu Quả Quả, ngươi nguyện ý cùng ta hợp thể sao?”
Mạc Vân Quả:……
Cố Khinh Thước không biết, hắn nói những lời này, thành công làm phòng phát sóng trực tiếp ồn ào lên.
“Cái tên lưu manh! tyhời điểm mấu chốt như thế lại còn muốn cùng tiểu Quả Quả nhà ta hợp thể!”
“Nha! Mệt ta còn tưởng rằng hắn là một người tốt! A a a! Tức chết bổn bảo bảo!”
“Lưu manh lưu manh xú lưu manh!”
“Chẳng lẽ Cố Khinh Thước biết mình đánh không lại hắc long, cho nên muốn làm quỷ phong lưu?”

Nếu thật là như vậy, ta đây thật xem thường hắn!”
“Khụ khụ…… Ta cảm thấy các ngươi giống như hiểu lầm cái gì đó rồi, Cố Khinh Thước nói hợp thể, hẳn là hợp thể chiến đấu đi?”
“…… Hiểu sai, ta chủ động thấy xấu hổ quá đi!”
“Khụ khụ…… Ta cũng xấu hổ quá đi……”
“Ai nha má ơi, thì ra ta đã không thuần khiết như vậy sao? Ha ha ha ha!”
“Khụ khụ…… Các ngươi cái gì đều không có nhìn đến!”
“Ai…… Thói đời ngày sau, nhân tâm không cổ a!”
“Được được, việc này coi như không xảy ra, chúng ta xem diễn đi!”
“Đúng vậy! Ta còn chưa thấy tiểu Quả Quả cùng Cố Khinh Thước hợp thể thì như thế nào đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cầu hợp thể! ( mặt khát vọng)”
Mạc Vân Quả:……
- ------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.