Edit: Linhlady
- ------------------------?
Mạc Vân Quả lẳng lặng nhìn moont mảnh hắc ám xung quanh, có chút không rõ cô chỉ là ngủ một giấc thôi, sao lại đi tới nơi này.
Nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi cô có thể nghe được tiếng hít thở của mình.
Nơi này rất quạnh quẽ, quạnh quẽ tới nỗi cô còn không cảm giác đuoejc mình tồn tại.
Thời gian giống như trôi qua thật lâu, Mạc Vân Quả cảm thấy chân có chút mỏi, nhưng cô cũng không muốn đổi động tác, cứ tùy ý để chân mỏi như vậy.
Đôi mắt cô nhìn về phía trước, lại chỉ thấy bóng tối vô tận.
Cô nhìn về nơi nào đó, giống như có thể nhìn ra thứ gì khác.
Trên thực tế lại là, cái gì đều không có.
Trong trí nhớ ít ỏi của Mạc Vân Quả biết được, nơi này đại khái chính là cái gì mà không gian truyền thừa, chỉ cần đi ra khỏi nơi này là có thể tấn chức.
Truyền thuyết, trong không gian truyền thừa có thứ mà bản mạng thú sợ nhất.
Thế nhưng Mạc Vân Quả nhìn bóng tối vây quanh mình, cô không tìm ra được lý do.
Cô sợ bóng tối sao?
Đương nhiên không!
Mạc Vân Quả nhớ rõ, ở trí nhớ xa xôi của mình, mỗi ngày cô đều làm rất nhiều rất nhiều thực nghiệm, một người, cô độc làm thực nghiệm.
Bóng tối đối với nhiều người nó có ý nghĩa nguy hiểm, ý nghĩa không an toàn, nhưng đối với cô, ni giống như ban ngày đều vô vị như nhau.
Bởi vì cô đã từng, ngày đêm điên đảo, sáng tối chẳng phân biệt.
Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009611/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.