Edit: Linhlady
- --------------------------?
Cuối cùng, vẫn là Cố Khinh Thước mở miệng nói trước.
“Ngươi nhỏ yếu như vậy, ta phải bảo hộ ngươi thật tốt a ~” Bàn tay to của Cố Khinh Thước ở trên đầu Mạc Vân Quả xoa xoa.
Mạc Vân Quả:…… Ta không nhỏ yếu!
Cố Khinh Thước biết bản mạng thú nhà mình không có cách nào ăn cái bánh nướng lớn, nhưng mà hiện tại trên người hắn không có tinh nguyên, lúc trước đều dùng để đổi tích phân trong dong binh đoàn, để lấy thức tỉnh đan.
Nếu muốn nuôi sống bản mạng thú, của mình chỉ sợ còn phải đi một chuyến vào rừng rậm Mãng Hoang.
Rừng rậm Mãng Hoanh, là rừng rậm nguy hiểm nhất đại lục Thiên Khải, không gì sánh nổi.
Nhưng nguy hiểm thường thường cũng gắn liền với kì ngộ tài phú.
Rừng rậm Mãng Hoang lớn bao nhiêu, không có người nào biết, bởi vì không có ai có thể đi vào sâu bên trong.
Đại đa số người ở đây chỉ tiến vào một chút bên ngoài, nhưng sát bên ngoài thôi, cũng có rất nhiều thứ tốt.
Chiếu theo thực lực hiện tại của Cố Khinh Thước, khoảng cách có thể đi vào, cũng xa hơn bình thường một chút.
Lại nói tiếp, thực lực của Cố Khinh Thước hiện tại, chiếu theo hệ thống nơi này cũng là cấp bậc thứ năm.
Nói cách khác, nhiệm vụ của Mạc Vân Quả chỉ sợ còn cần một khoảng thời gian rất dài rất dài……
Cố Khinh Thước không hề hay biết bản mạng thú của hắn cũng không hề đơn giản, hắn đơn giản thu thập một chút, liền ôm Mạc Vân Quả đi về phía rừng rậm Mãng Hoang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009594/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.