Edit:Linhlady
Trong không trung mây đen vây kín cả bầu trời nhìn như muốn rũ xuống, nhìn qua dị thường khủng bố.
Ngay lúc này, một người nam nhân mặc đồ đen ôm một đứa bé mũm mĩm xuất hiện trong không trung, trên mặt hắn còn vẫn duy trì phẫn hận.
"Ha ha ha! Tô Chi Cảnh, nếu ngươi chạy trốn đến nơi này, nhất định là muốn chết!"
Một giọng nói kiêu ngạo vang vọng trong không gian này, Tô Chi Cảnh phun ra một búng máu, phẫn hận nói: "Ngươi không cần đắc ý, một ngày nào đó, ta sẽ trở về!"
"Ha ha ha! Ta đây thật chờ mong sẽ có ngày đó nha!"
Theo thanh âm này biến mất, không trung lập tức trở nên sáng sủa.
Tô Chi Cảnh biết người kia tạm thời xem như buông tha bọn họ, lúc này, hắn mới có tâm tư nhìn xem đây là nơi nào.
Chỉ là liếc mắt một cái, hắn bắt đầu tuyệt vọng.
Nơi này, lại là nơi vô vọng......
Khó trách, khó trách nam nhân kia lại dễ dàng buông tha bọn họ, nghĩ đến, hắn cũng không nắm chắc ra khỏi nơi này được đi?
Tô Chi Cảnh cười nhẹ một tiếng, vận mệnh của bọn họ đã đến lúc tận vong rồi sao?
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đệ đệ trên mặt dính đầy máu, trong mắt tràn đầy không cam lòng.
Không cam lòng cứ như vậy từ bỏ, không cam lòng cứ như vậy chết đi!
Tô Chi Cảnh buông Tô Manh Manh xuống, vận dụng công lực chữa trị thương thế, nhưng mà ngay sau đó, lại có biến dị xảy ra.
Ánh mắt tối xầm lại một tia lục quang cùng hắc quang len lõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009514/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.