Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả không nói gì, Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả, cũng không nói lời nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, gió lạnh đánh úp lại, Mạc Vân Quả đánh một cái lạnh run, phục hồi tinh thần lại.
Mạc Vân Quả nhìn cái chén màu vàng nói: "Ta quên mất rồi,"
Diệp Hành sửng sốt, xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, không tiếp tục hỏi đến cùng.
Bất kể tiểu Quả Quả nhà hắn nói là thật hay là giả, hắn đều không muốn suy xét.
Trên thực tế, Mạc Vân Quả cũng không nói dối, nàng thật sự quên mất.
Nhưng nàng có đôi khi sẽ mơ một ít chuyện kì quái, trong mơ nàng thấy màu vàng rực rỡ, nàng sẽ thấy màu sắc này thật đẹp, đặc biệt xinh đẹp.
"Cho nên nói, tiểu Quả Quả nhà ta còn mất trí nhớ sao?"
"Hu hu hu...... Tiểu Quả Quả nhà ta thật đáng thương."
"Còn có mấy giờ nữa trời sẽ sáng rồi, đến lúc đó......"
"Bảy ngày say, say bảy ngày."
"Không biết vì sao, nhìn lên bầu trời nói những lời này, thật muốn khóc."
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn như cũ náo nhiệt như vậy, nhưng Mạc Vân Quả cùng Diệp Hành lại hiếm thấy trầm mặc xuống.
Diệp Hành chỉ là ôm Mạc Vân Quả, bàn tay to ở trên đầu nàng xoa xoa, vô cùng sủng nịch.
Thời gian trôi đi, trong nháy mắt lại trôi qua mấy giờ.
Ở trong quá trình này, Mạc Vân Quả cảm giác được tinh lực cả người đang dần dần biến mất, thật giống như một quả bóng đang xì hơi.
Mạc Vân Quả cảm giác tay chân mình bắt đầu vô lực, tay om chén kia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009490/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.