Edit: Linhlady
Bạch đế há to miệng nhìn Diệp Hành, thật lâu sau sau, lại thở dài một hơi.
"Diệp Hành, trăm sông đổ về một biển, có lẽ nói chính là chúng ta đi?"
Diệp Hành khẽ cười một tiếng nói: "Bạch đế, ngươi lúc này lại dùng sai thành ngữ, chúng ta chỉ là dùng phương thức khác nhau để làm việc mình cho là đúng mà thôi."
Bạch đế cười khổ một tiếng nói: "Không nói cái này, như vậy hiện tại ngươi có thể thả chúng ta đi không?"
"Không thể." Diệp Hành quyết đoán lắc đầu.
Bạch đế:...... Cho nên vừa rồi hắn ta đều nói lời vô ích sao!
"Ta sẽ không cho các ngươi thỏa hiệp với đám quái vật kia."
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đứng lên xoay người rời đi, mà Bạch đế nhìn bóng dáng Diệp Hành, luôn cảm thấy có chuyện không tốt xảy ra.
Mà dự cảm của Bạch đế là hoàn toàn chính xác, vào lúc ban đêm, Diệp Hành trực tiếp hạ lệnh đem người trong thương đội, cùng những rương "Hàng hóa" kia giết chết, sau đó ném vào nơi chuyên môn để đốt đồ, một ngọn lửa thiêu hủy sạch sẽ.
Huyết trùng bám vào người với người, ký chủ chết, huyết trùng chết.
Đêm đó ngọn lửa cực kỳ xinh đẹp, thật giống như là từ địa ngục bay lên, thiêu đốt linh hồn mọi người.
Mạc Vân Quả đến ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh tới nàng liền cảm giác được tứ chi vô lực, vô cùng khó chịu.
Diệp Hành nhìn thấy Mạc Vân Quả tỉnh, vui sướng hài lòng cùng nàng nói chuyện, nhưng mà Mạc Vân Quả nhìn miệng lúc đóng lúc mở của Diệp Hành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009483/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.