Chương trước
Chương sau
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả cảm thấy có chút khó chịu, nàng giống như lại trở về ngày trước, cảm giác áp lực không thở nỗi này khiến nàng muốn chạy trốn nhưng nàng biết được, bản thân không có cách nào trốn tránh.
Nàng sớm từ bỏ giãy giụa, tùy ý để bóng tối bao phủ.
Nhưng mà, là ai? Đem nàng kéo ra khỏi bóng tối kia?
Mạc Vân Quả có thể cảm giác được trên người người nọ cực nóng, có thể cảm giác được thân thể hắn hơi hơi run rẩy, còn có thể cảm giác được hắn ở bên tai gọi tên mình.
"Tiểu Quả Quả, thật xin lỗi."
Mạc Vân Quả cảm thấy có chút hoảng hốt, vì sao muốn nói thật xin lỗi? Thật xin lỗi...... Lại có ý tứ gì đây?
Diệp Hành nhìn thân thể có chút run rẩy của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia áy náy, hắn không nên vì tị hiềm để tiểu Quả Quả một mình ngâm suối nước nóng.
Rõ ràng biết hiện tại nàng chỉ là đứa trẻ, biết nàng có xảy ra chuyện gì cũng không có cách nào kêu cứu được, rõ ràng biết......
Diệp Hành lần đầu tiên có cảm giác hối hận, loại hối hận cùng với hắn, tra tấn hắn.
"Tiểu Quả Quả, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi vì để một mình ngươi lại đó, thật xin lỗi vì tâm tư của mình mà để ngươi vào hoàn cảnh nguy hiểm......
Khi Mạc Vân Quả mở to mắt, liền thấy được vẻ mặt thương tâm của tuyệt mỹ nhân nhi.
Diệp Hành nhìn thấy Mạc Vân Quả tỉnh, lập tức đi lại bên người nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu Quả Quả, ngươi tỉnh rồi! Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không nha?"
Mạc Vân Quả lắc đầu, không nói gì.
Diệp Hành xoa xoa đầu nàng, biết nàng không có gì không thoải mái mới yên lòng, hắn dừng một chút lại hỏi: "Tiểu Quả Quả, sao ngươi lại có thể chìm xuống nước được?"
Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: "Ta ngủ quên."
Diệp Hành trăm triệu không nghĩ tới là cái đáp án này:......
"Phốc! Mạo hiểm một khắc thì ra là bởi vì tiểu Quả Quả quá mệt mỏi!"
"Ha ha ha! Ta có thể tưởng tượng được Diệp Hành hiện tại đã cạn lời ha ha ha!"
"Ta phỏng chừng trước đó Diệp Hành khẳng định não bổ các loại khả năng, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới lại có thể là cái này! Ha ha ha!"
"Cho nên phải nói, đáp án của tiểu Quả Quả nhà ta luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người......"
"Khụ khụ...... Chẳng lẽ chỉ có mình ta chú ý đến khuôn mặt Diệp Hành sao? Thật sự rất đẹp a a a a!"
"Ta cảm thấy ta khả năng muốn vứt bỏ Hách Trường Nhạc nhà ta...... A a a! Diệp Hành thật sự rất đẹp a!"
"Ta cảm thấy tiểu Quả Quả nhà ta cùng Diệp Hành cũng xứng đôi làm sao đây!"
"Các ngươi còn nhớ Hiên Viên Mặc không......"
Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp thế mà có người tạo Cp hắn cùng tiểu Quả Quả, ý cười trên khóe miệng rõ ràng lớn hơn nữa.
Nhưng mà này mạt ý cười khi nhìn thấy thân thể khô quằn gầy yếu của Mạc Vân Quả lập tức suy sụp, a a a! Hắn thật sự không có luyến đồng a!
Mạc Vân Quả không bình luận trong nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì lên tới cấp ba, cho nên trừ tình huống cần thiết, nàng lựa chọn đem bình luận để sang bên, cũng không muốn nó luôn hiện ra trước mặt mình.
Diệp Hành biết không phải do tình huống trong sơn trại khiến Mạc Vân Quả gặp nguy hiểm, cũng tạm thời yên lòng.
Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Mạc Vân Quả một mình tắm rửa!
Trải qua một phen lăn lộn, rất nhanh đến giờ cơm chiều, bởi vì Diệp Hành là lão đại, cho nên cơm chiều của hắn cũng tách ra ăn.
Hiện giờ lại thêm một người là Mạc Vân Quả, Diệp Hành phân phó phải ăn ngon một chút.
Vì thế Mạc Vân Quả thấy được trên bàn cơm, ừm...... Có gà có vịt còn có cá, nhưng mà...... Giống như đều chỉ có một nửa thân thể?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.