Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả cảm thấy có chút khó chịu, nàng giống như lại trở về ngày trước, cảm giác áp lực không thở nỗi này khiến nàng muốn chạy trốn nhưng nàng biết được, bản thân không có cách nào trốn tránh.
Nàng sớm từ bỏ giãy giụa, tùy ý để bóng tối bao phủ.
Nhưng mà, là ai? Đem nàng kéo ra khỏi bóng tối kia?
Mạc Vân Quả có thể cảm giác được trên người người nọ cực nóng, có thể cảm giác được thân thể hắn hơi hơi run rẩy, còn có thể cảm giác được hắn ở bên tai gọi tên mình.
"Tiểu Quả Quả, thật xin lỗi."
Mạc Vân Quả cảm thấy có chút hoảng hốt, vì sao muốn nói thật xin lỗi? Thật xin lỗi...... Lại có ý tứ gì đây?
Diệp Hành nhìn thân thể có chút run rẩy của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia áy náy, hắn không nên vì tị hiềm để tiểu Quả Quả một mình ngâm suối nước nóng.
Rõ ràng biết hiện tại nàng chỉ là đứa trẻ, biết nàng có xảy ra chuyện gì cũng không có cách nào kêu cứu được, rõ ràng biết......
Diệp Hành lần đầu tiên có cảm giác hối hận, loại hối hận cùng với hắn, tra tấn hắn.
"Tiểu Quả Quả, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi vì để một mình ngươi lại đó, thật xin lỗi vì tâm tư của mình mà để ngươi vào hoàn cảnh nguy hiểm......
Khi Mạc Vân Quả mở to mắt, liền thấy được vẻ mặt thương tâm của tuyệt mỹ nhân nhi.
Diệp Hành nhìn thấy Mạc Vân Quả tỉnh, lập tức đi lại bên người nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu Quả Quả, ngươi tỉnh rồi! Có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009474/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.