Edit: Linhlady
Thời gian trôi đi, thời điểm Mạc Vân Quả tỉnh lại, đã là 8 giờ tối.
Bạch Hiên giống như thường ngày đang bùm bùm, còn Đào Ngải Linh ngồi ở một bên, an tĩnh nhìn hắn, trên mặt tràn đầy nhu tình mật ý.
Mạc Vân Quả từ trên đùi Đào Ngải Linh nhảy xuống, sau đó linh hoạt nhảy lên chân Bạch Hiên, hai móng vuốt nhỏ để lên trên bàn, hết sức chuyên chú nhìn Bạch Hiên làm việc.
Đào Ngải Linh thấy như vậy một màn, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Cô ấy đã sớm biết tiểu gia hỏa này rất thông minh, không thể tưởng được còn thông minh như vậy, thật không biết tiểu gia hỏa có hiểu mấy thứ này hay không.
Đào Ngải Linh nhìn những số hiệu phức tạp kia, khẽ thở dài một hơi.
Bạch Hiên nghe tiếng thở dài tay đột nhiên dừng lại, hắn do dự một chút, lại ở trên bàn phím đánh lên, nhưng lúc này, rõ ràng không còn chuyên tâm như lúc trước.
Đánh vài cái, Bạch Hiên vẫn ngừng lại, lo lắng hỏi: "Cô giáo, làm sao vậy?"
Đào Ngải Linh sửng sốt, cô không nghỉ tới hắn lại đột nhiên dừng lại để hỏi mình.
Trong lòng vui vẻ, bên ngoài lại không có quá nhiều khác thường.
"Cô chỉ cảm thấy chó nhỏ thật thông minh, cảm thấy thực đáng yêu mà thôi."
Bạch Hiên nghe được lời này, hơi hơi nhấp môi, đây là lần thứ ba hắn nghe thấy cô ấy khen Linh nhi.
Rõ ràng nên cao hứng không phải sao? Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy khó chịu?
Bạch Hiên áp xuống khó hiểu trong lòng, tiếp tục bùm bùm.
Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009417/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.