Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả không biết Hiên Viên Mặc có thế giới nội tâm cực kì phong phú, nàng chỉ nhìn thấy trên mặt hắn có biểu tình dị thường, ừ...... Vặn vẹo?
Mạc Vân Quả nhìn dáng vẻ Hiên Viên Mặc, bằng mắt thường quan sát thì hẳn là không có việc gì, như vậy việc tìm thuốc cầm máu cũng không cần thiết đi.
Khi Mạc Vân Quả đang muốn nói cái gì đó, đã bị Hiên Viên Mặc ôm vào lòng.
Ngay sau đó, Hiên Viên Mặc liền bay ra ngoài......
Hiên Viên Mặc:...... Tiểu thuyết đều là gạt người! Gạt người! Nói gặp nhau sẽ ôm nhau đâu!
"Cái tên nam nhân này có bệnh đi? Làm gì vừa tỉnh dậy đã muốn ôm tiểu Quả Quả nhà ta!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Ta nhìn bộ dạng của hắn, không giống người bị thương chút nào!"
"Người nam nhân này không phải là muốn dụ dỗ tiểu Quả Quả nhà ta chứ?"
"Không có khả năng đâu? Chỗ này là núi sâu rừng già......"
"Đúng, bởi vì là núi sâu rừng già a, không có ai phát hiện ra."
"Từ từ! Chúng ta có phải quên mất chuyện gì đó rồi không?"
"Hình như là quên mất cái gì......"
"Quên mất cái gì đâu?"
Khuôn mặt Đoàn Tử nghiêm túc nhìn thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Ồ..... Hình như là quên mất cái gì rồi......
A! Quên không cung cấp bối cảnh vị diện này.
Trên mặt Đoàn Tử lần đầu tiên hiện một tia ảo não, hai bàn tay mũm mĩm của nó vỗ vỗ vào nhau, lập tức liền tuyên bố bối cảnh chuyện xưa.
Mạc Vân Quả thấy được bối cảnh thế giới này, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009380/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.