Chương trước
Chương sau
Edit: Linhlady
Hai người Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên thành công chọc giận bọn bắt cóc, chỉ thấy hắn ta tức giận cầm súng, để ở thái dương của Mạc Vân Quả.
"Cô có tin một phát súng này của lão tử sẽ bắn chết cô!"
Với câu trần thuật này công với ngữ khí hung thần ác sát của hắn ta, đổi lại là người khác, chỉ sợ đều phải quỳ xuống xin tha.
Nhưng mà Mạc Vân Quả chỉ là lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng nói: "Không tin."
Không tin ngươi có thể một phát súng mà có thể giết chết ta! Mạc Vân Quả muốn biểu đạt chính là ý tứ này, nhưng mà tên bắt cóc kia tự lý giải thành Mạc Vân Quả không tin là hắn ta dám nổ súng, cái này quả thật là sỉ nhục hắn ta!
Không thể không nói, đầu năm nay, những kẻ không có não thật là nhiều, đã vậy còn ngu ngốc đòi làm bắt cóc.
Cả người hắn ta đều tức đến phát run, nhưng súng trong tay lại chậm chạp không bóp cò.
Lúc này, Bạch Liên giống như cảm thấy còn chưa đủ, còn ở một bên thêm mắm thêm muối.
"Tôi cũng không tin ~ hắc hắc."
Phòng phát sóng trực tiếp:
"Không biết vì sao tôi đột nhiên thấy đồng tình thay bọn bắt cóc!"
"Lầu trên +1"
"Đồng ý đồng ý, ta nếu là bọn bắt cóc, phỏng chừng đã hộc máu."
"Ha ha! Ta cá rằng bọn bắt cóc đã có nội thương!"
"Ta phát hiện tiểu Quả Quả cùng Bạch Liên có thể tạo thành một cái tổ hợp, gọi là tổ hợp " tức chết người không đền mạng "!"
"Ha ha ha! Lầu trên thật là thật tài tình!"
"Các ngươi không thấy lo lắng cho tiểu Quả Quả sao? Vạn nhất bọn bắt cóc nổ súng thật thì sao......"
"Lầu trên câm miệng quạ đen lại ngay!"
............
Mạc Vân Quả nghe toàn bộ lời nói trong phòng phát sóng trực tiếp, tuy nhiên cô vẫn không hiểu được, tại sao cô có thể khiến bọn bắt cóc nội thương, rõ ràng cô không đánh bọn hắn mà.
Nhưng nhìn tên đàn ông kia nhất định là rất tức giận, Mạc Vân Quả nghĩ như vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn qua Bạch Liên cười đến sáng lạn, trong lòng thầm than quả nhiên là nữ nhân không tim không phổi.
Mọi người:...... Thật ra ngươi mới là nữ nhân không tim không phổi nhất nha!
Bạch Liên chỉ cảm thấy trò chơi lần này thú vị hơn rất nhiều rồi, nhưng có một chỗ không tốt một chút đó là tại sao đến bây giờ mà Trạch ca ca chưa tới?
Lúc này cái người bị Bạch Liên oán niệm đang xác định vị trí của các cô.
Bởi vì sai lầm của bọn bắt cóc cho nên Trạch Vũ không biết địa điểm giao tiền ở đâu, cũng may có cuộc gọi kia.
Vũ Trạch nhanh trong điều tra ra nơi phát ra tín hiệu, tuy rằng chỉ có thể tìm ra một vị trí đại khái, nhưng đổi lại bọn họ có nhiều người, hơn nữa địa điểm bọn bắt cóc chọn cũng là nơi tương đối hẻo lánh, cho nên Trạch Vũ cũng nhanh chóng tra ra được.
Mà Nhiếp Thanh biết Mạc Vân Quả bị bắt cóc, cũng tích cực tìm kiếm tin tức.
Vừa biết Vũ Trạch có tin tức, Nhiếp Thanh liền cùng Vũ Trạch vội vàng bước lên hành trình " Cứu thê".
Mà lúc này bọn họ không biết, bọn bắt cóc đã chịu hết nổi Bạch Liên cùng Mạc Vân Quả, bây giờ chỉ hận không thể bắn chết các cô tại chỗ.
Bên này, lúc bọn bắt cóc sắp không chịu đựng được nữa mà nổ súng, lại nghe thấy Mạc Vân Quả nhàn nhạt hộc ra bai chữ, thành công ngăn trở động tác của hắn ta.
"Ba trăm triệu."
Chỉ là ba chữ này thôi lại thành công làm bọn hắn bình tĩnh lại.
Nắm thảo! Kia chính là ba trăm triệu a! Thiếu chút nữa tan thành mây khói!
Bọn bắt cóc tưởng tượng đến ba trăm triệu lần lượt cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, chuyện vừa rồi bản thân bị "Vũ nhục" cũng ném ra sau đầu.
Theo như lời của hắn ta, trước tiền bạc, tôn nghiên tính là cái rắm gì!
Bọn bắt cóc cười tủm tỉm nhìn hai người một cái, sau đó cười hì hì thu hồi súng trong tay, mở cửa đi ra ngoài.
Hắn ta phải đi báo cho anh em tốt thông tin này, ha ha ha! Đó chính là ba trăm triệu a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.