Chương trước
Chương sau
Thẩm Bân kiên nhẫn dạy cả ngày đều không được, cuối cùng cũng hiểu một câu, trên đời không có việc khó, chỉ cần chịu từ bỏ.

Chờ Diêm Hình bận việc xong lại đến bên cạnh cậu và đứa bé trai, không ngờ đứa bé trai khi nhìn thấy Diêm Hình rốt cục biết gọi hai chữ: "Ba ba."

Thẩm Bân: "......"

Diêm Hình tuy mặt vô biểu tình, nhưng khóe mắt hắn lại cong mấy độ, bộ dáng hiển nhiên thực vui vẻ.

Thẩm Bân đứng dậy hừ lạnh, đứa nhỏ hư hỏng, cậu không dạy nữa!

Diêm Hình vươn tay tự nhiên ôm lấy vòng eo Thẩm Bân: "Đã tới giờ ăn tối, đi thôi."

Ở phương diện này, hắn tựa hồ biểu đạt rất không tốt, cách làm như vậy đã là hắn cực kỳ nỗ lực an ủi Thẩm Bân.

Người nào đó không ngốc, đương nhiên cũng hiểu, hơn nữa cậu cũng không thật sự bởi vì tiếng ba mẹ kia mà tức giận, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, gọi ba không phải là người đàn ông nhà mình sao? Bốn bỏ năm cũng tương đương với gọi mình......nhỉ?
Ba người chậm rãi trên đường trở về tẩm cung, một tiếng chào hỏi bỗng nhiên vang lên phía sau lưng bọn họ.

"Thẩm Bân, Diêm Hình." Tuy giọng nói còn khá non nớt, nhưng đã có xu thế trầm thấp mị hoặc.

Hai người bị gọi quay người lại, liền thấy lớp trưởng Diệp Cảnh Thành ăn mặc như một học sĩ.

"Lớp trưởng!" Thẩm Bân nở nụ cười, còn lộ ra hai cái răng nanh.

Diêm Hình: "......" Không dấu vết trầm mặt xuống, Diệp Cảnh Thành bị hắn liệt vào nhân vật nguy hiểm, huống chi Thẩm Bân còn cười với người nọ.

Lớp trưởng nhìn Diêm Hình một cái, lập tức lựa chọn vị trí cách Thẩm Bân hơi xa một chút, cảm giác nguy hiểm của hắn có thể nói cực kỳ mạnh.

Diêm Hình rất vừa lòng, cái nhìn đối với lớp trưởng đổi mới một chút, giao tiếp với người thông minh đúng là rất thoải mái.
Đương sự Thẩm Bân cũng không nghĩ quá nhiều, hoàn toàn không nhận ra mờ ám giữa hai người trước mắt, chỉ hỏi: "Lớp trưởng cậu hiện tại có thân phận gì? Có manh mối gì về thế giới trò chơi không?"

Nếu đối phương giống như mình đã từng là NPC, vậy chắc chắn nhiệm vụ cũng không phải đoạt manh mối thông quan với người chơi nhỉ? Hỏi một chút cũng không vấn đề.

Lớp trưởng mở miệng: "Tôi hiện tại có thân phận là sử quan, phụ trách ghi lại lịch sử các thứ, sau khi đi vào thế giới này tôi tìm đọc qua rất nhiều tư liệu, trong đó bao gồm về Pharaoh" hắn nhìn về phía Diêm Hình: "Không ngờ nơi đó cư nhiên có bức họa cực kỳ giống với anh, hơn nữa được vẽ truyền thần đặc biệt, cho nên tôi đã biết thân phận của anh ở thế giới này."

Diêm Hình nghe được lời này cũng không vội vàng hỏi rõ ràng hết thảy, mà rất là nhàn nhã nói: "Mau đến tẩm cung, vừa đi vừa nói chuyện đi."
Lớp trưởng gật gật đầu tiếp tục mở miệng: "Mặt người trên bức họa kỳ thật cũng không phải là anh, có văn tự ghi lại nói là huynh trưởng của anh, đáng tiếc sau lại vì chinh phạt mất mạng, anh liền trở thành một thế hệ Pharaoh mới, đúng rồi, nghe nói gần đây có nữ thần gì đó giáng thế?"

Sắc mặt Diêm Hình lãnh đạm: "Có phải là nữ thần chân chính hay không còn chưa biết, tối qua cô ta đánh lén Thẩm Bân."

Lớp trưởng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mấy người trở về tẩm cung tiếp tục thương thảo, tuy người hầu rất tò mò vì sao sử quan có thể trò chuyện với Pharaoh, nhưng hắn lại không dám hỏi gì.

Sắc trời dần dần trở nên tối sầm, một ngày liền như vậy trôi qua, bỗng nhiên Diêm Hình ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, Thẩm Bân còn chưa hỏi hắn gì vậy, Lục Thập liền hét lên một tiếng rơi từ phía trên xuống dưới.

Bịch một tiếng cùng với tiếng kinh hô, người hầu lập tức xông vào, đợi sau khi thấy rõ là ai Diêm Hình xua xua tay cho người hầu đều đi ra ngoài.

Ừm, những người cùng nhau biến mất ở kim tự tháp cuối cùng lại lần nữa đoàn tụ, thậm chí ngay cả tiểu xác ướp cũng ở đây, tuy tình huống của nó không tốt lắm.

Lục Thập bị ngã đau lưng đau gối, nhưng đối với người hiện tại mà nói, tinh thần và thể lực vượt xa người địa cầu cổ, cũng không đến mức ngã ra bệnh tật gì.

Sau khi bò dậy, Lục Thập thấy lớp trưởng sửng sốt một chút: "Thì ra cậu cũng ở đây, tôi nói cho các cậu biết lúc trước tôi gặp được nữ thần." Lời trong miệng hắn tuôn ra không ngừng, blah blah giống như rang lạc nói tất cả mọi việc ra.

Đầu ngón tay Diêm Hình lại bắt đầu gõ mặt bàn, hắn nhàn nhạt nói: "Manh mối không nhiều lắm, có lẽ vấn đề ở trên người nữ thần, tới hiện tại cô ta chỉ ra tay với Thẩm Bân, tựa hồ đều là vì tôi? Nhưng tôi lại không thể hiểu được vì sao cô ta lại thích tôi."

Vừa dứt lời, nữ thần liền mang theo một đoàn người bỗng nhiên xuất hiện, Thẩm Bân lập tức nheo mắt, Pharaoh tuyệt đối không thể an bài nhiều người hầu hạ cho đối phương như vậy, không cần nghĩ cũng biết những người này đang mải mê nịnh bợ "nữ thần".

Mấy người trong phòng bàn chuyện vốn đang ngồi, Lục Thập suýt chút nữa muốn đứng dậy trốn đi, nhưng đã không còn kịp, nữ thần nhìn thoáng qua hắn một cái, sao có thể không rõ lúc trước mình bị hắn lừa? Cái gì mà không thân với công chúa Lâu Lan, không thân mà còn ngồi cùng nhau như thế được à?

Hơn nữa lúc này công chúa Lâu Lan và Pharaoh còn dựa gần, nàng ghen ghét cả ngày, lúc này thiếu chút nữa bùng nổ.

Diêm Hình mở miệng trước tiên, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: "Không có thông báo, ai cho phép ngươi tiến vào? Người đâu, người trông coi sơ sẩy, kéo ra ngoài chém."

Sắc mặt nữ thần cứng đờ, dù sao thân phận của nàng bày ra đó, cho nên hành sự liền không kiêng nể gì, người hầu trong coi căn bản không dám ngăn cản, nhưng lời Pharaoh vừa nói, rõ ràng không nể mặt nàng.

Người hầu quỳ xin tha mạng, nhưng vô luận là nữ thần hay là Diêm Hình đều không để ý tới, hai người quyết đấu, khí thế không thể thua, hiện tại không khiển trách, chỉ sợ nữ thần sẽ càng thêm cả gan làm loạn, người trong cung cũng sẽ mở càng nhiều cửa sau cho nàng đi.

Vào lúc này Thẩm Bân cũng không ngại làm người tốt, cậu đứng dậy đi tới cạnh Diêm Hình, hai tay tự nhiên đặt lên vai hắn: "Pharaoh bớt giận, người trông coi không đáng tôi chết, cho hắn chút giáo huấn là được, tha cho hắn một mạng đi."

Người hầu không phải kẻ ngốc, lập tức dập dầu bắt đầu cầu xin công chúa Lâu Lan, bàn tay to lớn của Diêm Hình bao trùm bàn tay nhỏ của Thẩm Bân, không biết suy nghĩ điều gì, sửa lại sắc mặt lạnh lùng, cư nhiên lộ ra vẻ mặt bị sắc đẹp mê hoặc: "Công chúa lương thiện, ta cũng không nỡ dọa đến công chúa, một khi đã như vậy, dẫn người đi chịu phạt."

Lục Thập: "......"

Lớp trưởng: "......"

Thật không biết đây là muốn làm gì, Thẩm Bân cũng sửng sốt chớp mắt một cái, bâng quơ cúi đầu, nếu không biết kịch bản của Diêm Hình là gì, cậu cứ quản lý tốt biểu tình của mình, nói ít phối hợp nhiều là được.

Cuối cùng nữ thần không chịu nổi, tiến lên trước vài bước: "Pharaoh.....thật sự muốn cưới công chúa Lâu Lan sao?"

Diêm Hình nhìn thoáng qua nàng một cái, vươn tay ôm Thẩm Bân vào lòng, người nào đó thiếu chút nữa hô ra tiếng, vốn dĩ cậu đang đứng, hiện tại trực tiếp ngã ngồi lên đùi Diêm Hình.

Tư thế ái muội này, có tác dụng hơn rất nhiều so với bất cứ lời nói nào.

"Đương nhiên, không phải nữ thần đã sớm biết sao?" Diêm Hình nói.

Bàn tay giấu trong tay áo của nữ thần siết chặt, nàng tận lực khống chế vẻ mặt của mình không quá dữ tợn, người trước mắt là Pharaoh, nàng không muốn phá hủy hình tượng của mình trong lòng hắn.

"Lúc trước lần đầu tiên thấy ngài ta liền nói qua, Lâu Lan bị tấn công, đưa tới là công chúa ác ma, cô ta sẽ hại nước hại dân, sẽ khiến chiến tích chinh phạt của Pharaoh ngài bị thất bại thảm hại." Nữ thần nói.

Lời nói này, Thẩm Bân không vui, vốn dĩ cậu còn đang ngại làm trò thân mật với Diêm Hình trước mặt lớp trưởng và Lục Thập, lúc này hai tay lập tức vòng qua cổ hắn càng thêm thân mật, đồng thời buồn bã nói.

"Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, ta chỉ là một "cô gái" yếu đuối, Pharaoh nam chinh bắc chiến không người địch nổi, há là một cô gái nhỏ bé như ta có thể ảnh hưởng được sao? Nhưng còn nữ thần cô pháp lực vô biên, khởi tử hồi sinh,nếu thân phận của cô là giả, nói vậy điên đảo vương triều cũng dễ như trở bàn tay phải không?"

Lục Thập cùng lớp trưởng: "......" Song song trầm mặc không muốn nói chuyện, thậm chí nội tâm rất muốn cười, ha ha ha ha ha cô gái yếu đuối!

Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng rất vui vẻ, sôi nổi spam: Thật lẳиɠ ɭơ nha~

Nhưng đương sự Thẩm Bân không hề bị ảnh hưởng một chút nào, thậm chí khi nói lời này cậu dừng lại một lát, nhìn về phía đứa bé trai đang im lặng ở bên cạnh tiếp tục mở miệng: "Đúng rồi nữ thần, cô còn nhớ đứa bé này không? Từ khi nó được cô cứu sống đặc biệt kỳ quái, căn bản không giống như người sống, nữ thần có muốn giải thích một chút không?"

Nàng nghe xong liền dời ánh mắt về phía đứa bé trai, tuy mới vừa vào cửa đã chú ý tới hiện trường có đứa bé này, nhưng bởi vì lúc trước cứu người căn bản không quá chú ý khuôn mặt đứa bé trai, hơn nữa nó mặc quần áo đã đổi từ vải bố sang quần áo trong cung, trong lúc nhất thời không nhận ra cũng là bình thường.

Nhưng hiện tại đã biết, trong lòng nữ thần bỗng nhiên cả kinh: "Nó?"

Thẩm Bân cười tủm tỉm: "Nó là người chết được cô cứu sống đấy, hiện tại giống như vẫn là chết, nữ thần cô thật sự cứu nó sao?"

Sắc mặt nữ thần ra vẻ trấn định: "Đương nhiên, lúc ấy khi ta cứu người mọi người đều rõ như ban ngày, nếu bản thân nó có vấn đề gì cũng không thể trách ta phải không."

Lần này Diêm Hình tiếp lời: "Ta phái người điều tra qua, trước khi bị ném xuống sông hiến tế, thân thể đứa bé cực kỳ khỏe mạnh."

Giọng nói nữ thần lớn hơn: "Cho nên ta nói công chúa Lâu Lan là ác ma, nhất định là cô ta đã biến đứa bé thành như vậy để mê hoặc Pharaoh, thậm chí vu oan hãm hại ta."

Thẩm Bân tiếp tục cười: "Cho nên ý của nữ thần là nói ta là ác ma, hơn nữa pháp lực mạnh hơn cô, biến đứa bé thành như vậy cô không biến trở lại được?"

Nữ thần bỗng nhiên thốt ra: "Ta khi nào nói ngươi mạnh hơn ta?"

Thẩm Bân: "Vậy cô biến nó về bình thường đi, nếu ta thi pháp hai nó, cô vẫn có thể cứu nó chứ."

Nữ thần: ".....Ta." Nàng nhẹ nhàng một tiếng, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì cho phải.

Thẩm Bân: "Lời nói dối của cô có quá nhiều sơ hở, nữ thần, tối qua là cô muốn gϊếŧ ta phải không? Hay là nói chút nguyên nhân đi?"

Nữ thần rõ ràng hiện tại đã rơi xuống hạ phong, nhưng tối hôm qua nàng biết mình tuyệt đối không có khả năng lộ ra sơ hở, liền phủ nhận: "Ta không biết ngươi đang nói gì."

Diêm Hình lạnh lùng nói: "Có thể ở trước mặt ta đi lại lại tự nhiên, ngoại trừ nữ thần thần bí khó lường ra, ta không nghĩ ra có người thứ hai, vì sao ngươi muốn ra tay với Thẩm Bân? Bởi vì ta?"

Nữ thần có thể chịu đựng Thẩm Bân chất vấn, quyết đấu với cậu cũng không sao, nhưng thái độ của Diêm Hình thật sự khiến nàng không chịu nổi, vốn dĩ hết thảy đều tốt đẹp, vì sao lại xuất hiện công chúa Lâu Lan? Vì sao!

Hai mắt nàng có chút đỏ, không biết là tức giận hay khổ sở, nhìn chằm chằm Diêm Hình gằn từng chữ: "Ngài đã nói sẽ cưới ta, ngài đã nói! Hiện tại định đổi ý sao? Ta là nữ thần, vẻ ngoài cũng không thua kém công chúa Lâu Lan, vì sao ngài một hai phải cưới cô ta không cười ta?"

Lục Thập cùng lớp trưởng: "......" Yên lặng ăn dưa, nhưng lớp trưởng nhìn tình hình trước mắt khẽ nhíu mày, hắn cứ cảm thấy nếu tiếp tục giằng co có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Thẩm Bân: "......" cậu không thể tin nổi nhìn Diêm Hình: "Anh chừng nào thì giấu em hứa hẹn với người khác? Cho dù là kế sách tạm thời hứa hẹn lừa người khác cũng không được!"

Diêm Hình chỉ nói hai chữ: "Không có."

............................

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.