Chương trước
Chương sau
Lục Thập vẻ mặt vô tội: "Vì sao? Điện hạ cầu mang bay, tôi bảo đảm toàn bộ hành trình giống như người vô hình không trở ngại đến các vị ngọt ngào."

Diêm Hình không nói gì, Lục Thập bị đối phương nhìn chằm chằm rất có cảm giác sởn cả da đầu, đang muốn lui về phía sau một bước, bỗng nhiên phát hiện hắn tầm mắt nhìn thay đổi, giống như đang nhìn phía sau mình?

Lục Thập bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một dáng người đàn ông thon dài đang chậm rãi đi tới từ nơi xa, trong lòng ngực còn ôm một con mèo trắng.

Đúng rồi, lại nói Thẩm Bân bên chân cũng có một còn mèo đen, quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích không hề có cảm giác tồn tại.

"Lớp trưởng?" Thẩm Bân sửng sốt: "Này cũng quá trùng hợp rồi?" Cậu cứ cảm thấy không đúng lắm.

Người tới là lớp trưởng ở thế giới trò chơi cách đây hai thế giới, hắn và Thẩm Bân đều là NPC, sau khi thức tỉnh được mèo trắng tìm thấy.
Lớp trưởng không nhanh không chậm đi tới, sau khi nhìn thấy Thẩm Bân ánh mắt cũng không bất ngờ: "Không trùng hợp, tôi là bị người đưa tới thế giới này tìm cậu."

Thẩm Bân: "Hả?"

Lớp trưởng: "Nói đúng ra là tìm cậu và điện hạ, trước đó không lâu có "đồ vật" bề ngoài kỳ quái, tự xưng là trùng tộc, tìm được tôi, bảo tôi tiếp cận các vị, lấy mạng các vị."

Ánh mắt Diêm Hình híp lại, tuy hắn nghe không hiểu cái gì gọi là trùng tộc, nhưng lời người trước mắt nói khiến hắn trở nên đề phòng, dù sao hai chữ "điện hạ" hình như là nói về mình.

Lớp trưởng cảm nhận được uy hϊếp vội vàng nói: "Trùng tộc lợi hại hơn tôi, không cẩn thận rơi vào tay bọn họ, tôi đương nhiên phải giả vờ đồng ý, lúc trước Thẩm Bân thả cho tôi và Tiểu Bạch một con ngựa, hiện tại tôi đem tất cả đều nói cho các vị."
Tiểu Bạch chính mèo trắng trong tay hắn.

Người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe xong lập tức bùng nổ, trùng tộc rác rưởi, thế mà dám vươn tay đến trò chơi? Như này ai còn nhịn được.

Lục Thập nhìn mèo trắng liếc mắt một cái, sau đó cau mày thoáng nghi hoặc: "Không đúng, chúng ta chỉ đang chơi trò chơi mà thôi, Trùng tộc ăn no rửng mỡ à? Cho dù điện hạ và Vương phi thật sự xảy ra chuyện, cũng chắc chắn vẫn tỉnh lại trong hiện thực."

Thẩm Bân trầm mặc không nói, Diêm Hình thì lên tiếng hỏi: "Tôi chết ở thế giới trò chơi, trong thế giới hiện thực sẽ không có việc gì sao?"

Thẩm Bân ngây người, nghĩ thầm không phải Diêm Hình định tự sát chứ? Cậu nhanh chóng động não, tính toán sửa đúng ý tưởng nguy hiểm của đối phương.

Kết quả lớp trưởng liền trực tiếp cho đáp án: "Tôi nhớ trùng tộc nói, anh là điện hạ gì đó? Tinh thần lực của anh đã bị thương nặng, nếu chết trong trò chơi, hình như sẽ bị chết thật sự."
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp: Giống như đã biết một đại sự không ngờ được!

Lục Thập sửng sốt: "Cái gì? Cậu nói thật?" Hắn đảo mắt nhìn về phía Thẩm Bân: "Vậy các vị vì cái gì còn muốn chơi tình thú? Quá nguy hiểm, mau trở lại thế giới hiện thực đi."

Thẩm Bân: "......" Này mẹ nó là muốn trở về liền trở về được sao?

Ánh mắt Diêm Hình giống như có thể nhìn thấu Thẩm Bân, người nào đó cắn răng một cái, đành phải nói: "Không thể quay về, trò chơi lần này kỳ thực không phải tình thú gì cả, trên người Diêm Hình đã xảy ra một vài việc bất ngờ, chỉ có thông qua trò chơi để tiến hành chữa trị, giải thích quá phiền toái, dù sao chúng ta chỉ có thể thắng không thể thua."

Lớp trưởng nhìn Thẩm Bân: "Tiểu Bạch nói cậu đã có thể đi tới thế giới hiện thực, hiện tại còn ở lại nơi này, là vì anh ta sao?"

Thẩm Bân im lặng chớp mắt xem như thừa nhận, lại nói tiếp: "Cảm ơn cậu đã lựa chọn đứng về phía bọn tôi, việc ở thế giới hiện thực phức tạp hơn nhiều, thân phận của Diêm Hình đặc thù, có vài kẻ thù địch cũng là bình thường, nhưng lúc trước cậu là làm sao bị trùng tộc tìm được? Hiện tại nói tất cả với chúng tôi có vấn đề gì không?"

Lớp trưởng: "Lúc trước chỉ là ngẫu nhiên, yên tâm đi, về sau bọn họ sẽ không tìm thấy tôi, Tiểu Bạch có công năng che chắn."

Thẩm Bân do dự một lúc rồi uyển chuyển nói: "Lục Thập và tôi đều mở phòng phát sóng trực tiếp, rất nhiều người ở thế giới hiện thực có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của chúng ta, cho nên lớp trưởng cậu....." Cậu không nói hết câu, ý ngoài lời là cậu cẩn thận một chút đừng bại lộ Tiểu Bạch.

Lớp trưởng: "......" Hắn dừng một chút: "Tôi đã biết tại sao trùng tộc lại biết rõ ràng tình huống hiện giờ của các cậu.."

Thẩm Bân: "......Hay là, tôi đóng phòng phát sóng trực tiếp lại? Vốn tưởng người ngoài cuộc tỉnh táo, nếu thật gặp phải vấn đề gì khó có thể lựa chọn nói không chừng có thể hỏi mọi người một chút."

Lớp trưởng lắc đầu: "Ý của cậu vừa rồi là đây là một thế giới cuối cùng của các cậu? Vậy cứ mở đi."

Diêm Hình bên cạnh từ đầu đến cuối đều mặt không biểu tình, Thẩm Bân ghé sát vào hắn: "Giới thiệu với anh một chút, đây là người chúng ta quen ở một thế giới trước kia, tuy anh không nhớ, nhưng cứ yên tâm, về sau sẽ nhớ ra."

"À đúng rồi, kỳ thực đến bây giờ tôi còn chưa biết tên cậu? Trước kia cứ gọi là lớp trưởng theo người khác." Thẩm Bân hỏi.

Lớp trưởng: "......Tôi tên Tô Cảnh Thành."

Lục Thập lại nhìn mèo trắng trong lòng ngực hắn một cái, nói với lớp trưởng: "Tôi tên Lục Thập, chào cậu."

Lớp trưởng tuy ngày thường có vẻ cũng không thích cười, nhưng cũng không lạnh lùng như Diêm Hình, hữu hảo gật gật đầu với Lục Thập, hơn nữa hỏi: "Cậu tựa hồ có chút hứng thú với Tiểu Bạch?"

Lục Thập lén lút gãi gãi: "Kỳ thật cư cảm thấy thật đáng yêu, tôi có thể ôm một cái không?"

Lớp trưởng: "......"

Tiểu Bạch có chút không tình nguyện rúc rúc vào lòng ngực lớp trưởng, thích nó thì được, hưng thật coi nó là mèo thì không vui.

Nhưng lớp trưởng nhìn thoáng qua gương mặt cười ra má lúm đồng tiền của Lục thập, vươn tay đưa mèo trắng ra ngoài.

Mèo trắng: "......"

Thẩm Bân xách mèo đen bên cạnh chân mình: "Con này của tôi không đáng yêu sao? Sao cậu chỉ muốn ôm con kia?" Đương nhiên không phải ghen tị, bởi vì hai con mèo giống nhau như đúc, chỉ khác mỗi màu sắc, cậu chỉ đơn giản là nghi hoặc thôi.

Mèo đen: [Này! Đừng đưa ta ra, ta cũng có tôn nghiêm.] nó cảm thấy mèo trắng phía đối diện có chút mất mặt.

Lục Thập: "Có đáng yêu, nhưng mèo đen nhà cậu hình như sẽ cắn người, không hỏi cậu muốn ôm, đúng rồi hai người là tình huống gì? Sao mỗi người ôm một con mèo? Thế giới trước mèo của Thẩm Bân cậu cũng ở, không phải là đem mèo ở nhà huấn luyện lên mạng cùng nhau vào thế giới trò chơi chứ?"

Thẩm Bân ách một tiếng, nghĩ còn đang phát sóng trực tiếp không thể nói thật, liền nói dối: "Đây là đạo cụ ở thế giới trò chơi trước tôi đạt được, có thể mang đi, con mèo của lớp trưởng kia cũng là bất ngờ có được nhỉ?"

Lớp trưởng: ".....Ừ." Không phản bác.

Chơi nhiều thế giới như vậy, ngoại trừ có được năng lượng để tăng lên tinh thần lực của bản thân, Lục Thập từ trước tới nay chưa từng nghe qua có đạo cụ gì? Hắn nghi hoặc nói: "Con mèo đạo cụ kia có tác dụng gì?"

Thẩm Bân: "Bán manh, che tay giữ ấm khi trời lạnh."

Lục Thập: "......"

Một bên Diêm Hình duỗi tay đào lấy mèo đen trong lòng ngực Thẩm Bân, lạnh lùng nhìn Lục Thập một cái: "Tiếp tục tìm manh mối đi."

Lục Thập: "......" Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy điện hạ trước mặt không thích mình cho lắm, tìm không thấy nguyên nhân.

Từ trước Thẩm Bân đã có thể cảm giác được Diêm Hình không vui, nhưng hiện tại xung quanh có người khác, cậu không tiện truy vấn, làm nũng dỗ dành gì đó cũng không thể quang minh chính đại, đành phải nhanh chóng đi tới cạnh hắn, túm chặt ống tay áo Diêm Hình, một tay khác còn nắm tay tiểu xác ướp.

Diêm Hình cảm giác được động tác của Thẩm Bân, vốn muốn hất tay cậu ra, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, lại không làm như vậy.

Lớp trưởng và Lục Thập sóng vai đi ở phía sau, Lục Thập dùng sức chọc mèo, mèo trắng không thể nhịn được nữa a ô một ngụm cắn vào ngón tay hắn.

"A!" Lục Thập kinh hô một tiếng lập tức rút bàn tay về giơ tới trước mặt lớp trưởng: "Tôi sắp bị cúm gia cầm."

Lớp trưởng lơ đãng nắm lấy đầu ngón tay hắn: ".....Không, cùng lắm là bị dại, nhưng cậu yên tâm, Tiểu Bạch không bị dại, cậu cũng không có việc gì."

Thẩm Bân đi ở phía trước: "....." Phía sau thật náo nhiệt, cậu còn đang cố gắng nghĩ Diêm Hình rốt cuộc bị sao đây?

Kết quả đi một đoạn đường dài cũng không thấy gì, gặp phải ngã tư thì để Diêm Hình lựa chọn, dọc theo đường đi cư nhiên vô tai vô nạn.

Đi một lúc lâu, Thẩm Bân dần có chút mệt, kim tự tháp giống như mê cung, trừ trên xuống dưới không có điểm cuối.

Diêm Hình nhìn cậu một cái: "Nghỉ ngơi một lát."

Thẩm Bân có chút vui vẻ, cuối cùng Diêm Hình cũng đang suy nghĩ cho mình, nhưng cậu vẫn nói: ".....Kỳ thực em không thành vấn đề, còn có thể đi tiếp."

Diêm Hình lại lần nữa nói: "Nghỉ ngơi một lát." Đây là thông báo không phải thương lượng.

Được rồi, Thẩm Bân liền ngồi xuống cạnh hắn nghỉ ngơi, nói bâng quơ vài câu với lớp trưởng và Lục Thập, thường thường để khiến Diêm Hình nói nhiều hai câu, liền nơi nơi gợi chuyện.

Lớp trưởng cũng không nói nhiều, chỉ có Lục thập ríu rít nhất, nhưng như vậy cũng tốt, xung quanh quá an tĩnh, không lên tiếng cứ cảm thấy không tốt.

Nghỉ ngơi qua, mấy người lại tiếp tục đi, lối đi xung quanh vẫn giống nhau như đúc, nhưng bọn họ biết không bị quay vòng lại, vẫn luôn đi về phía trước, không biết qua bao lâu, tận đến khi Thẩm Bân thật sự không đi nổi nữa.

Cậu nắm cánh tay Diêm Hình: "Em mệt mỏi quá."

Lục Thập cũng nói: "Nếu lại tiếp tục đi, chờ tới lúc nghỉ ngơi chân nhất định càng đau."

Mấy người chỉ có thể nghỉ ngơi tiếp, nhưng vấn đề lớn nhất hôm nay là.....không có đồ ăn

Thẩm Bân ngồi xuống không bao lâu, bụng liền đói sôi lên ùng ục, tuy tiếng kêu không lớn, thậm chí chỉ có Diêm Hình có thể nghe được, nhưng sắc mặt của hắn thật không tốt.

Hắn có thể tạm thời không ăn cái gì, nhưng tình hình không có đường ra trước mắt không biết sẽ bị vây bao lâu, Thẩm Bân sẽ rất khó chịu.

"Sự tình tôi đã đại khái rõ ràng, nếu mọi người nói đều là thật sự, có phải em sẽ giống như tôi ở chỗ này chết cũng sẽ chết thật?" Diêm Hình hỏi.

Thẩm Bân lập tức kinh hỉ, đây là câu hỏi duy nhất kể từ lúc cậu phát hiện Diêm Hình không vui đến tận bây giờ đối phương mới hỏi lại cậu.

"Đúng vậy, nhưng anh yên tâm, mặc kệ thế nào em cũng sẽ khiến anh bình an không có việc gì, em sẽ bảo vệ anh." Thẩm Bân nói.

Diêm Hình: "......" Hoàn toàn không biết với cái thân thể nhỏ bé này của Thẩm Bân vì sao lại cảm thấy mình cần cậu bảo vệ?

Trong kim tự tháp không phân biệt ngày và đêm, nhưng khi mệt mỏi nghỉ ngơi Thẩm Bân dần dần nhắm lại hai mắt ngủ thϊếp đi, dáng vẻ còn có vẻ không thể tỉnh lại ngay được.

Cho nên, Lục Thập cũng định ngủ một lát, khi hắn ngủ rồi, lớp trưởng nhìn về phía Diêm Hình: "Anh ngủ trước, tôi canh."

Diêm Hình: "Không buồn ngủ, tôi canh đi." Trên thực tế hắn cũng không tin tưởng lớp trưởng cho lắm, hắn mất đi ký ức, có thể nói hắn hiện tại ngoại trừ đáy lòng tương đối tín nhiệm duy nhất nhớ kỹ tên Thẩm Bân ra, tất cả những người khác đều không đáng tin.

Lớp trưởng không tìm hiểu nguyên nhân sâu xa trong lời nói của đối phương, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng nhắm hai mắt lại ngủ.

Hắn có mèo trắng ở bên người, không lo lắng bỗng nhiên bị đánh lén gì đó.

Nhưng thế giời này có những lực lượng mà cả mèo đen và mèo trắng đều không ngăn cản được, một giây trước Diêm Hình còn nói không buồn ngủ, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trong lòng hắn hoảng hốt, muốn cố gắng tỉnh táo, nhưng chung quy không chống lại được cơn buồn ngủ mà ngủ mất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.