Nhưng bề ngoài, cậu tuyệt đối không thể để lộ ra, hơn nữa còn rụt rè gật gật đầu nói lời cảm ơn, có vẻ vô cùng vô hại.
Phùng Thế tiếp tục an ủi cậu vài câu, nói các loại lời ngon tiếng ngọt, Thẩm Bân một bên âm thầm trợn mắt một bên mặt ngoài cười ha ha, mục đích để đối phương đưa quần áo cho mình đã đạt được, cũng không thể đạp đổ, đành phải chịu đựng cảm giác phiền chán nghe đối phương lải nhải hồi lâu mới cáo từ.
Từ đầu đến cuối người nào đó cũng không biết, người đàn ông của cậu rốt cục đã đứng cạnh cậu bao lâu.
.....Hai mắt Diêm Hình tàn nhẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng rời đi của Thẩm Bân, vì sao cậu lại cười với người khác? Rõ ràng đáy mắt có chán ghét!
Diêm Hình lặng lẽ đi theo sau Thẩm Bân, sắc mặt lạnh đến dọa người.
Mà Thẩm Bân ở phía trước không hề nhận ra tí nguy hiểm nào, chờ tới khi đi tới góc tường mới thở mạnh ra một hơi, sau đó bắt đầu phỉ nhổ: "Ghê tởm muốn chết, ọe! Ta cư nhiên còn cười với gã, tiếp theo nên làm gì bây giờ? Chẳng may gã muốn nhân cơ hội lợi dụng ta thì sao?"
Mèo đen tương đối nhạy cảm, nó có thể nắm bắt cảnh vật xung quanh tốt hơn con người một chút, cho nên lúc này im lặng không dám lên tiếng.
Thẩm Bân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía mèo đen: "Cuộn thành quả bóng như vậy có ích lợi gì, phải biết là bình thường Diêm Hình không rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-gia-gai-thong-quan-tro-choi-sinh-ton/3518330/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.