Chương trước
Chương sau
Thẩm Bân lại ngủ một buổi trưa, sau đó lười biếng vươn vai, hai mắt cũng chưa mở liền rúc vào trong lòng ngực Diêm Hình.

Thật thoải mái, đàn ông có cơ ngực ôm quá sung sướиɠ, xúc cảm tốt, mỗi lần tỉnh dậy cậu đều thích nhéo vài cái, sau đó liền bị Diêm Hình hung hăng nghiền áp.

Mèo đen cách đó không xa: "...." Còn tưởng người đàn ông kia biến thành quỷ nó liền không phải ăn cơm chó nữa, kết quả này CMN càng khiến người thêm não bổ, ký chủ nhà mình giống như bị điên ở trên giường ngượng ngùng uốn éo, còn nói ra vài từ "kỳ quái".

Mèo đen nhân tính hóa dùng hai móng che lại lỗ tai, sống không còn gì luyến tiếc.

......

Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: "Tam thiếu nãi nãi, đồ ăn đã chuẩn bị xong."

"Được, đợi chút." Hiện tại cậu căn bản không mặc quần áo, ở trong chăn cọ xát một hồi lâu mới lộ đầu ra, chậm rì rì xuống giường, sau đó đi mở cửa.
Nghĩ tới thức ăn buổi trưa, Thẩm Bân vẫn không có hứng thú ăn uống, nhưng hôm nay cậu rất mệt, cho dù hiện tại được nghỉ ngơi rất tốt, cũng không thể không đói bụng, vẫn phải ăn đôi ba miếng.

Kết quả khi mở cửa phòng ra vừa thấy, nha hoàn bê từng món ngon tiến vào, thậm chí còn sợ cậu ăn không quen một loại khẩu vị, chua cay mặn ngọt thanh đạm đều có, sắc hương vị đầy đủ.

Thẩm Bân: "......" Đây là đã xảy ra chuyện gì?

Đám nha hoàn không nói lời nào, dù sao phòng bếp chuẩn bị các nàng chỉ việc đưa tới, sau khi đặt xuống liền ở một bên hầu hạ.

Thẩm Bân hồi phục lại tinh thần hỏi: "Đây là cho ta?"

Nha hoàn cũng thực nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu: "Thưa tam thiếu nãi nãi, đúng vậy."

Thẩm Bân: "Nhưng vì sao thế? Chẳng lẽ truyền thống của Diêm gia là bữa tối ngon hơn bữa trưa sao?"
Nha hoàn lắc đầu: "Không có tam thiếu nãi nãi." Nàng không biết nên trả lời như thế nào.

Được rồi, hoàn toàn không hỏi ra nguyên nhân gì, cậu đành phải xua xua tay cho nha hoàn rời đi, ăn cơm còn cần người hầu hạ, cũng không đứt tay đứt chân, Thẩm Bân ghét bỏ nghĩ, xã hội vạn ác cũng thật phiền toái.

Chờ nha hoàn đi rồi, Thẩm Bân lập tức vui vẻ nhảy nhót tới trước bàn cơm: "Thật nhiều món ngon, Diêm Hình, anh có thể ăn cơm cùng em không? Có muốn em đút cho anh không ~"

Thẩm – tiêu chuẩn kép – Bân hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói ra có vấn đề gì, Diêm Hình vốn dĩ muốn trả lời thắc mắc vừa rồi của cậu với nha hoàn yên lặng ngậm miệng lại.

Những đồ ăn đó là do hắn uy hϊếp người có được, nhưng nói thật không có gì đáng để khoe khoang, bởi vì vốn dĩ nên như thế ngược lại lúc trước khiến hắn cảm thấy thực mất mặt.
Diêm Hình còn có thể ngửi mùi vị của đồ ăn, lại không cần ăn, vươn tay ôm Thẩm Bân vào lòng ngồi xuống, dựa vào tai cậu nói: "Tôi có thể đút cho em."

Thẩm Bân gật gật đầu, Diêm Hình thuận tay đem tổ yến đặt tới trước mặt cậu, đầu bếp cơ hồ bị dọa vỡ mật, đương nhiên sẽ nghiêm túc nghe lời, muốn có món gì liền làm cái đó.

Nhưng người nào đó không ngốc, nghĩ tới nghĩ lui hỏi: "Bình thường tử tù trước khi ra pháp trường sẽ được cho một bữa ăn ngon, lúc trước những người ở Diêm gia đối với em rất tàn nhẫn, hiện tại đưa đồ ăn có thể là muốn hại em không? Chẳng lẽ có độc?"

Diêm Hình: "......" Đành phải đem việc bản thân tìm tới đầu bếp đơn giản nói ra, nếu không người nào đó lại não bổ không muốn ăn cơm.

Thẩm Bân sau khi nghe xong hai tay nâng mặt Diêm Hình, mặt mang ý cười hôn chụt một cái: "Biết ngay vẫn là anh thương em nhất."

Diêm Hình: "......" Không biết sao, tối hôm qua "vào động phòng" hắn cũng không thấy thẹn thùng, nghe được những lời này của đối phương lại có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng bình tĩnh nói: "Không có gì, tam thiếu nãi nãi Diêm gia vốn nên có đãi ngộ như vậy."

......

Chị hai Diêm gia xưa nay có quan hệ khá tốt với lão tứ, sau cơm chiều, khi nàng ra ngoài đi bộ tới viện của lão tứ, kết quả vừa vào cửa liền thấy đứa em trai cả ngày không ở nhà cư nhiên thành thành thật thật ngồi trên ghế cùng...cùng vợ mình?

Chị hai Diêm gia có chút không thể tin được.

"Chị hai tới, ngồi." Nguyễn Ninh Nhã buồn khung thêu trong tay, nâng đầu lên cười chào hỏi, vừa nhìn không có gì khác lạ, nhưng chị hai Diêm gia lại càng thêm nghi hoặc, ngày thường đứa em dâu này chưa từng cười bao giờ.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, chị hai Diêm gia lại không phải chưa thấy qua sóng to gió lớn, sắc mặt chợt lóe qua nghi hoặc liền ngồi xuống: "Em dâu đây là có chuyện gì cao hứng sao? Nói ra để chị hai cùng vui với" nàng lại nhìn về phía lão tứ: "Còn có cậu tư, cư nhiên không ra ngoài chơi, bị bỏ bùa à?"

Một câu cuối cùng đương nhiên là nàng nói đùa, còn mang theo ý tứ châm chọc, giống như đang nói bị người phụ nữ Nguyễn Ninh Nhã này bỏ bùa.

Dù sao chị hai Diêm gia nếu có quan hệ tốt với lão tứ, vậy tính cách nhiều ít cũng có chút ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, em trai không thích Nguyễn Ninh Nhã, ở trước mặt chị hai không biết oán giận bao nhiêu lần, cho nên ngày thường nàng cũng không ít lần giúp lão tứ bắt nạt Nguyễn Ninh Nhã.

"Vui mừng nhất còn không phải là chị hai tới sao?" Nguyễn Ninh Nhã ý cười trong mắt càng thêm dịu dàng, nhưng cẩn thận nhìn kĩ lại cất giấu oán hận nồng đậm, nàng phân phó nha hoàn bên cạnh: "Đều đi làm việc đi, đừng quấy rầy chúng ta nói chuyện." Như đang nói việc nhà.

Sau khi nha hoàn cáo lui, chị hai Diêm gia càng thêm kinh ngạc, nàng lại lần nữa quan sát kỹ Nguyễn Ninh Nhã, người phụ nữ này sao đột nhiên đổi tính, lúc trước không phải nửa ngày không nói một câu sao?

Hơn nữa, từ đầu đến cuối lão tứ đều cúi đầu không hé răng.

Chị hai Diêm gia cảm thấy kỳ quái không trả lời Nguyễn Ninh Nhã, mà là nhìn về phía lão tứ: "Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc đệ sửa tính thương vợ à?" Châm chọc trong lời nói vẫn chưa giảm bớt.

"Sao có thể?" Nguyễn Ninh Nhã nhẹ giọng thay gã trả lời: "Chó thì không đổi được ăn phân."

"Cô!" Chị hai Diêm gia quả thực không thể tin nổi nàng lại bỗng nhiên nói như vậy: "Tiểu tiện nhân, dám giương oai với ta?" Nàng không nói hai lời đánh qua một cái tát.

Bình thường hai người phụ nữ không ưa nhau cũng không có khả năng nói đánh là đánh, nhưng chị hai Diêm gia từ trước tới nay không để nàng vào mắt, cho nên mới động thủ.

Kết quả tiếng tát trong dự đoán chưa vang lên, Nguyễn Ninh Nhã đã vươn tay bắt được cổ tay nàng, tát ngược lại một cái.

Bốp ——

Chị hai Diêm gia sợ hãi kêu lên một tiếng, sau khi phản ứng lại mới muốn liều mạng cùng Nguyễn Ninh Nhã, giận dữ kêu lên: "Tiện nhân mày dám đánh tao!"

Đáng tiếc bàn tay muốn cào mặt Nguyễn Ninh Nhã còn chưa động được vào, liền sững sờ dừng lại, như đoán trước được động tác của chị hai Diêm gia, một cái tát qua đi Nguyễn Ninh Nhã liền đứng sang bên cạnh, một thanh dao găm không biết xuất hiện từ lúc nào trên tay, đâm một nhát thật sâu vào trái tim đối phương.

Chị hai Diêm gia trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn một màn trước mắt, miệng mở ra cũng không khép lại được, cổ họng nàng thống khổ hổn hển vài tiếng, sau khi phản ứng lại muốn kêu người, nhưng Nguyễn Ninh Nhã tiến lên dùng khăn tay vừa mới thêu xong bịt kín miệng nàng.

Chị hai Diêm gia bị đâm xuyên tim thể lực sao sánh bằng Nguyễn Ninh Nhã? Không bao lâu liền ngã gục, thân thể run rẩy trên mặt đất vài cái, liền chết.

Nguyễn Ninh Nhã dùng cái khăn tay vừa rồi che miệng chị hai Diêm gia nhẹ nhàng chà lau vết máu trên dao găm, sắc mặt nàng vẫn phong khinh vân đạm như cũ.

Thì ra g.i.ế.t người đơn giản như vậy.

Mà lão tứ đứng bên cạnh không nhúc nhích thấy một màn như vậy sắp điên rồi, đó là chị hai gã! Cho dù có vô tâm vô phế, cũng là người thân từ nhỏ tới lớn có quan hệ không tồi!

Cứ như vậy liền chết? Sao Nguyễn Ninh Nhã dám? Nếu có thể, lão tứ cũng muốn lấy cái dao găm kia đâm Nguyễn Ninh Nhã mấy chục nhát, đáng tiếc gã không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra, thậm chí khuôn mặt điên cuồng cũng không thể lộ ra.

Nguyễn Ninh Nhã nhìn chị hai Diêm gia trên mặt đất chậm rãi thu lại dao găm, giương mắt nhìn về phía lão tứ, chậm rãi nói: "Mẹ từ nhỏ nói cho ta, người cả đời này ở hiền sẽ gặp lành, ác giả ác báo, ta đối với điều này tin tưởng không nghi ngờ, cho nên luôn cố gắng làm việc tốt, tận đến ngày ta gặp ngươi...sao ta không thiện báo chứ?"

Nàng nói rất nhẹ nhàng, như là lời thì thầm của tình nhân, nói xong ánh mắt thay đổi, gợi lên khóe miệng trở nên điên cuồng, ngữ điệu càng trở nên cố chấp: "Nhưng mà, ta nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể khiến người gặp ác báo, tự tay gϊếŧ mỗi một người ở Diêm gia được không? Yên tâm, ngươi còn có thể sống thêm một thời gian nữa, sẽ chết cuối cùng, nhìn người Diêm gia là bị gϊếŧ như thế nào!"

Lão tứ vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không có bất cứ phản ứng gì, nhưng Nguyễn Ninh Nhã biết gã nhất định rất thống khổ, thật tốt.

Sau đó Nguyễn Ninh Nhã chậm rãi ngồi xuống cạnh chị hai Diêm gia, chậm rãi cởi bỏ quần áo đẫm máu trên người nàng, tận đến khi một khối thi thể không mặc gì xuất hiện, cũng không tránh ánh mắt lão tứ.

Máu đầu tim, chính là vật đại bổ.

.......

Nguyễn Ninh Nhã chết qua một lần, một đêm trước khi bị cưỡng ép gả cho lão tứ Diêm gia.

Nhưng sau đó nàng sống lại, giống như một giấc mơ, chung quy không thể chạy thoát khỏi vận rủi.

Nguyễn Ninh Nhã cảm thấy mình tựa hồ có chút thay đổi, mới đầu thay đổi này không rõ ràng, dần dần nàng mới hiểu được, hình như mình không còn sống, chỉ là một khối thi thể không bị hư thối mà thôi.

Trừ điều này ra, nàng có được một sức mạnh nào đó, Nguyễn Ninh Nhã khủng hoảng một lát, ngay sau đó liền cười, người đã chết một lần, còn sợ gì nữa chứ?

Nàng rốt cục đã từng hiền lành nhu nhược, cho nên ngay từ đầu tuy hận lão tứ, lại không có biện pháp làm gì gã, sau đó Nguyễn Ninh Nhã liền phát hiện, hận thù tựa hồ khiến sức mạnh của nàng càng tăng lên.

Nguyễn Ninh Nhã càng ở Diêm gia nhận hết mọi châm chọc mỉa mai và ức hϊếp càng dễ dàng cường đại, nàng xác thực thích lão tam Diêm gia, người nọ cố chấp, ốm yếu, nhưng lại vô cùng ưu tú tài hoa hơn người.

Là tiểu thư khuê các tri thư đạt lý, Nguyễn Ninh Nhã bị "Diêm Hình" thu hút thật sâu, kết quả thì sao? Nàng không chỉ rơi vào kết cục như thế, mà người nọ chết đi còn cưới người khác!

Nguyễn Ninh Nhã hận đến mức tận cùng, cuối cùng hạ quyết tâm bắt đầu trả thù.

Từ trên xuống dưới Diêm gia, người từng ức hϊếp nàng, Nguyễn Ninh Nhã đều sẽ không bỏ qua!

Ngoại trừ dùng thù hận để tăng cường lực lượng, còn có máu đầu tim cũng là vật đại bổ, Nguyễn Ninh Nhã giơ tay lau đi vết máu bên môi, kéo thi thể chị hai Diêm gia tới bàn, đầu ngón tay cầm lấy kim chỉ bên cạnh, bắt đầu khâu vá.

Chỗ khâu vá là nơi trái tim bị dao găm đâm thủng của chị hai Diêm gia.

Nàng chỉ cần cầm lấy kim chỉ lại biến trở về bộ dáng dịu dàng như trước, giống như đang thêu một bức tranh tinh mỹ trong tay, nghiêm túc đến ám ảnh.

Nguyễn Ninh Nhã làm rất chậm, nhưng vết rách do dao găm vốn không lớn, chỉ là vô cùng sâu mà thôi, nàng rất nhanh đã khâu xong.

Khi mũi kim cuối cùng hoàn thành, chị hai Diêm gia vốn đã chết bỗng nhiên mở hai mắt, cùng lúc đó máu tươi ở trước ngực cũng không còn chảy.

Nguyễn Ninh Nhã đi tới chậu nước cách đó không xa chậm rãi rửa đi vết máu trên tay, lại giặt ướt khăn tay, đi tới lau hết vết máu trên người chị hai Diêm gia, thậm chí còn lấy quần áo của mình nhẹ nhàng mặc vào cho nàng, hầu hạ chu chu đáo đáo.

Như vậy, ngoại trừ vẻ mặt đờ đẫn, chị hai Diêm gia vẫn như người còn đang sống.

"Rất tốt, ngươi có thể đi về, nửa đêm, mang chồng của ngươi tới." Nguyễn Ninh Nhã cười nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.