Chương trước
Chương sau
Đùa à, hôm qua đại thiếu nãi nãi phát uy, sa thải bao nhiêu hạ nhân, thậm chí ngay cả đại thiếu gia cũng bị tao ương, buổi tối ở bên ngoài đợi bao lâu mới được vào nhà? Việc này truyền khắp toàn bộ Diêm gia.

Cho nên tâm tình đại thiếu gia có thể tốt sao? Quản gia không đi gọi, gia đinh khác lại đi không phải là ngốc sao, tìm xúi quẩy.

Vốn dĩ Diêm Thương muốn tự mình đi gọi Diêm Hình, nhưng hắn đã đứng lên, lại đi một chuyến tới viện đối phương càng mệt, vẫn là đi tìm hiểu một chút tình huống gia đinh bên kia như thế nào đi.

......

Bên kia, khi Thẩm Bân tỉnh lại thậm chí có chút không phân rõ hôm nay là hôm nào, làm ổ ở trong chăn hồi lâu cũng không nhúc nhích, sau đó mới cảm thấy mình đang gối trên cánh tay Diêm Hình được đối phương ôm chặt trong ngực, cậu cố gắng giãy giụa, không tác dụng.
Diêm Hình đã sớm tỉnh dậy, chỉ là vì Thẩm Bân nên cố tình giữ tư thế đến tận giờ, lúc này chậm rãi buông cánh tay ra: "Tiểu bảo bối tỉnh rồi à?"

Tối qua không phải Thẩm Bân không được thoải mái, cho nên những lời nói tàn nhẫn lúc trước bị cậu tự động quên không còn một mảnh, nhưng eo vẫn đau, rầm rì một tiếng lại trở nên tức giận.

Diêm Hình dỗ dành một hồi lâu, hầu hạ Thẩm Bân đến khi thoải mái dễ chịu, khi hai người đều mặc quần áo và ăn qua cơm, mới có hạ nhân tiến lên bẩm báo sự việc xảy ra lúc trước một tiếng.

Gã sai vặt kia rất có mắt, lo lắng "đại thiếu nãi nãi" không nghe được chuyện máu me, cố tình chỉ nói đơn giản có việc lớn cần xử lý.

Mà Thẩm Bân vẫn luôn nhung nhớ trong lòng về nhiệm vụ của Diêm Hình, đầu chợt lóe lên nói: "Chuyện gì? Nói ra nghe một chút." Cậu lo lắng Diêm Hình bỏ lỡ manh mối quan trọng, muốn kiểm tra.
Gã sai vặt có chút do dự: "Đại thiếu nãi nãi, sự tình không dễ nghe lắm, sợ bẩn lỗ tai ngài."

Diêm Hình lập tức hiểu việc xảy ra có khả năng không nhỏ, liền nói: "Vậy đi xuống đi, để nhị thiếu gia xử lý trước, chờ lát nữa ta sẽ qua." Còn chờ lát nữa là bao lâu, lúc này không nói được, hắn phải bồi xong Thẩm Bân rồi lại nói.

Gã sai vặt cúi đầu khom lung đáp một tiếng, vừa định rời đi người nào đó liền đặt tay lên bàn, nâng khuôn mặt nhỏ của mình chậm rãi nói: "Chờ một chút, ta muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì."

Gã sai vặt khó xử nhìn Diêm Hình một cái, đối phương dừng một chút, cũng không ngăn cản: "Nói đi."

Gã sai vặt lúc này mới châm chước mở miệng: "Buổi sáng phát hiện có người chết ở tiền viện, là lão Trương gia đinh, hơn nữa chết rất kỳ quái, không giống như việc người thường có thể làm được."
Diêm Hình nghe đến đó cũng lo lắng Thẩm Bân sẽ sợ hãi, lên tiếng nói: "Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài đi."

"A đợi chút, nói chuyện nói một nửa như vậy à?" Thẩm Bân gọi lại gã sai vặt: "Gia đinh kia chết như thế nào? Ngươi có tận mắt nhìn thấy không? Kỹ càng tỉ mỉ một chút."

Gã sai vặt còn chưa kịp mở miệng, Diêm Hình liền nắm lấy tay cậu khuyên giải: "Tiểu bảo bối, sự tình tôi sẽ giải quyết, biết quá nhiều buổi tối sẽ mơ phải ác mộng."

Thẩm Bân nhíu mày: "Anh đang khinh thường ai thế? Có tin tôi một ngày có thể đánh hai cái Thi Ngưng Vũ không? Còn muốn làm tôi sợ" cậu tiếp tục nhìn về phía gã sai vặt: "Nói, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt."

Trong mắt Diêm Hình hơi mang theo chút bất đắc dĩ, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra, sắc mặt lại trước sau không có biến hóa, thỏa hiệp nói: "Nói đi."

Hắn nghĩ nghĩ, dù sao bản thân buổi tối cũng ở bên người Thẩm Bân, nếu tiểu gia hỏa thật sự sợ hãi, mình liền dùng nhiều tâm tư an ủi một chút."

Gã sai vặt lúc này mới đem toàn bộ sự tình buổi sang nghe nhìn thấy nói ra, còn sinh động hình tượng bỏ thêm một vài từ hình dung, một người chết bị gã miêu tả thành một bộ phim bom tấn, thậm chí trong đầu còn hiện ra cảnh tượng quỷ quái "ăn thịt người" tối qua.

Thẩm Bân: "...." Nghĩ thầm gã sai vặt không đi tới hiện đại đóng phim quả thực nhân tài không được trọng dụng.

Diêm gia không sợ án mạng, nhưng tử trạng quỷ dị dù sao cũng phải có cách nói, Thẩm Bân nhìn thoáng qua Diêm Hình: "Anh kế tiếp muốn xử lý những việc này như thế nào? Tôi có chút sợ hãi, đi cùng anh đi."

Diêm Hình: "......"

Trước đó không lâu người nào đó còn thề thốt mỗi ngày có thể đánh hai cái Thi Ngưng Vũ, hiện tại cư nhiên đúng lý hợp tình nói sợ hãi? Nhưng biểu tình kia lại không giống như sợ hãi, trong mắt Diêm Hình, cậu thiếu chút nữa liền đem mấy chữ "tôi cố ý muốn cùng anh đi xử lý việc này" viết lên trên mặt.

Diêm Hình: "Bân Bân muốn đi cùng, nhưng thân thể không cần nghỉ ngơi sao?" Dù sao tối qua hai người lăn lộn lâu như vậy.

Nói chưa dứt cậu, liền cảm giác chỗ nào cũng đau, nhưng Thẩm Bân hai ngày nay vẫn ngủ suốt, trước mắt thật sự không buồn ngủ, liền mở miệng nói: "Không vấn đề, dù sao cũng ở nhà, mệt quá thì tùy thời có thể đi nghỉ ngơi."

Cũng phải, Diêm Hình sau khi nghe xong không thể cưỡng ép, cùng đi tiền viện.

Gia đinh chết đi có tử trạng kỳ quái nên thi thể chưa được xử lý, tạm thời còn giữ ở phòng củi, Diêm Thương tra xét nửa ngày cũng không tìm được nguyên nhân cái chết là gì, thi thể không có bất cứ ngoại thương nào, thâm chí vẻ mặt người chết bình tĩnh, không có cảm giác thống khổ nào.

Cho nên thời gian một buổi sáng Diêm gia liền truyền khắp là yêu quái gϊếŧ người.

Sau khi Thẩm Bân nghe thấy: "....." trước kia chỉ cảm thấy cổ đại mê tín không tốt, nhưng trong game, cổ nhân cmn cũng quá chuẩn đi.

Sau khi xem qua thi thể, Diêm Hình tra hỏi một đám gia đinh trong Diêm phủ, cư nhiên không có thu hoạch gì, dù sao Thẩm Bân ở bên cạnh nhìn tình huống phát triển, không nhận ra ai có hiềm nghi, cậu còn sợ mình chưa đủ hiểu biết tinh túy trò chơi, liền hỏi Diêm Hình có phát hiện điều gì không?

Đối phương cũng lắc đầu.

Thẩm Bân có chút hoài nghi, không phải Diêm Hình sau khi mất trí nhớ lại rớt mất chỉ số thông mình đấy chứ? Lúc trước không phải hắn vẫn luôn mặt không biểu tình lại rất nhanh liền nhận rõ hết thảy sao?

Cuối cùng, Diêm Hình hỏi một câu: "Tất cả mọi người ở Diêm gia đều ở chỗ này?"

Quản gia do dự một cái nói: "Không phải, nhị thiếu nãi nãi sau khi bị thương hành động không tiện, nàng vẫn ở trong phòng cùng nha hoàn hầu hạ, vẫn chưa lại đây, nhưng mấy người đó đều là nữ tử, có lẽ sẽ không liền quan tới việc này nhỉ?"

Vẻ mặt Diêm Hình có chút vi diệu, không chút khách khí nói: "Tra."

Sao nữ tử không thể liên quan tới việc này được? Thủ đoạn gϊếŧ người này không phải người thường có thể làm được, vô luận là nam hay nữ đều có khả năng.

Quản gia lập tức trả lời: "Vâng, đại thiếu gia."

"Chờ một chút......" Diêm Hình chặn lại: "Để Diêm Thương đi hỏi, dù sao Thi Ngưng Vũ cũng là người của hắn."

Quản gia: "Vâng."

Từ sau khi Diêm Hình tiếp nhận vụ việc, Diêm Thương liền trộm lười biếng, lúc này còn đang ở trong phòng cùng Yến Trì...mê muội mất cả ý chí?

Bàn ghế và đồ vật trong phòng bị dọn hết ra xa, hai mắt Yến Trì bị bịt lại, Diêm Thương cố ý phát ra tiếng động nói: "Nếu em bắt được tôi, tôi sẽ tự lột vỏ nho rồi tự mình đút cho em ăn được không?"

Giọng nói Yến Trì vô cùng ngoan ngoãn: "Được." Vừa nói hai tay chậm rãi sờ soạng phía trước, động tác không dám quá lớn, dù sao không nhìn thấy đường, vẫn lo lắng đυ.ng vào thứ gì đó.

Dựa vào cái tốc độ này có thể bắt được người mới là lạ, Diêm Thương cố ý đi tới trước mặt y, nhân lúc người không chú ý sờ tay nhỏ một chút, nhéo mặt nhỏ một chút, lại nhanh chóng né tránh.

Yến Trì không ngừng gọi nhị thiếu gia, khóe môi treo lên tươi cười vui vẻ, đứa nhỏ ngốc này không hề thấy mình bị lợi dụng một chút nào.

Sau đó Diêm Thương cảm thấy Yến Trì cũng mệt mỏi rồi, mới tới trước mặt y chờ đối phương nhào vào ngực mình, hai người ôm nhau cười hồi lâu.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp của hắn chán chả buồn nhìn, tên sói già này lại bắt đầu, như này không bao lâu Yến Trì sẽ bị lột trần ăn vào bụng, cặn bã cũng không còn.

Diêm Thương nói được thì làm được, quả nho được lột vỏ đưa tới miệng Yến Trì, mới đầu y còn cự tuyệt, sao có thể để nhị thiếu giao động thủ hầu hạ mình được? Nhưng hình tượng Diêm Thương ở trong cảm nhận của y thật sự rất tốt, lại bị dỗ dành hai câu liền ngoan ngoãn ăn vào.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, gã sai vặt tới bẩm báo, về án mạng buổi sáng, đại thiếu gia muốn nhị thiếu gia ngài đi kiểm tra viện của nhị thiếu nãi nãi.

Nghe được bốn chữ nhị thiếu nãi nãi, trong lòng Yến Trì không biết vì sao có chút không thoải mái.

Diêm Thương: "......" Tựa hồ lơ đãng nhìn qua Yến Trì một cái, thấy đối phương cúi đầu, trong lòng liền lộp bộp một chút.

"Vì sao ta phải đi tra? Ta và nữ nhân kia cũng không có quan hệ gì" Diêm Thương thừa dịp nói chuyện với gã sai vặt muốn giải thích cho Yến Trì: "Mới thành thân hai ngày, ta ngay cả phòng cưới cũng chưa tới."

Gã sai vặt cũng không hiểu dụng tâm của Diêm Thương, khó xử nói: "Nhị thiếu nãi nãi là ngài cưới vào cửa, nhị thiếu gia nếu ngài không đi điều tra, người khác càng không dám đi."

Diêm Thương: "......Ta không có cưới nàng! Rượu giao bôi không uống liền không coi là thành thân! Nàng không phải thích đại ca ta sao? Mau chóng viết giấy ly hôn đi, quan hệ này phải mau chóng chấm dứt."

Gã sai vặt: "......" gã cũng không quản được việc của chủ nhân, đành phải hỏi: "Vậy còn muốn kiểm tra người trong viện của nhị thiếu nãi nãi không ạ?"

Diêm Thương vừa định nói người cút đi đừng làm phiền mình, nhưng lời nói còn chưa ra miệng đã bị hắn nuốt xuống, nếu đại ca của mình đi kiểm tra toàn bộ phủ đệ cũng không phát hiện bất cứ manh mối gì, nói không chừng việc này thật đúng là có quan hệ với nữ nhân kia?

"Tra, vì sao không tra, không thể buông tha hung thủ." Diêm Thương nói: "Yến Trì đi cùng ta." Hắn phải chứng minh cho Yến Trì mình và nữ nhân kia thật sự không có quan hệ.

Kết quả vừa ra đến sân, nha hoàn bên người Thi Ngưng Vũ lập tức quỳ xuống hướng Diêm Thương, khóc sướt mướt nói: "Nhị thiếu gia, ngài cuối cùng cũng tới thăm nhị thiếu nãi nãi, giữa ngài và nhị thiếu nãi nãi đã từng có tình nghĩa, chẳng lẽ ngài quên rồi? Lúc này mới hai ngày, nhị thiếu nãi nãi bị bắt nạt rất thảm."

Diêm Thương: "......"

Diêm Thương: "............"

Tình nghĩa cái quỷ! Hắn quả thực muốn lấy thuốc câm cho nha hoàn này uống.

"Thi Ngưng Vũ không phải muốn đá chị dâu hiện tại của ta để thượng vị, gả cho đại ca ta sao? Còn có mặt mũi khóc lóc bị bắt nạt rất thảm? Còn tình nghĩa, ngại quá không có, sáng nay đã có người chết, ta tới để kiểm tra, gọi mọi người trong viện ra đây, ta hỏi từng người một." Diêm Thương không cho phản bác nói.

Thi Ngưng Vũ ở trong phòng đáng ghé vào giường nghe thấy câu nói như vậy mặt lộ vẻ âm trầm, nếu không phải ả hôm qua mới bị thương, thầy thuốc chẩn bệnh trong vòng nửa tháng không thể xuống giường, ả đều muốn nhảy lên lấy chùy đập đối phương.

Không sao, ngày hôm qua Thi Ngưng Vũ quá hư nhược mới tùy tiện tìm một người xuống tay, đêm nay ả định hút khô Diêm Thương, người đàn ông này không phải không cứng sao? Đến lúc đó ả muốn nhìn xem mình có khiến đối phương cứng lên được hay không.

Nếu vẫn không được, Thi Ngưng Vũ định trực tiếp từng ngụm từng ngụm nuốt sống người này!

Diêm Thương ở trong sân tra hỏi, căn bản không vào phòng nhìn Thi Ngưng Vũ lấy một cái, chưa phát hiện chỗ nào khả nghi liền dẫn người trực tiếp rời đi, tốc độ nhanh chóng cứ như bị chó rượt đằng sau.

Sau đó hắn cố ý thở dài đặt tay ôm lấy vai Yến Trì: "Tôi cũng quá thảm, hi sinh hôn nhân cưới một nữ nhân ghê tởm về, qua hai ngày nữa nhất định sẽ ly hôn đuổi người đi."

Yến Trì trong lòng rất nghi hoặc, liền hỏi ra: "Nhị thiếu gia hi sinh hôn nhân là chuyện như thế nào?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.