Ngày thứ tư, Khang Hi hạ lệnh bất kì kẻ nào cũng không được nhắc lại chuyện của màn trời, ngày thứ năm, tất cả mọi thứ giống như đã trở lại bình thường.
Ngày thứ sáu, Ung Vương phủ.
"Tứ ca, Hoàng a mã muốn xem mọi thứ chưa từng xảy ra sao?" Thập Tam không hiểu, đây là đại sự mất nước, không làm gì sao.
Dận Chân đặt bút lông xuống, tiếp nhận khăn lông Tô Bồi Thịnh đưa tới để lau tay, thấy vẻ mặt không hiểu của Thập Tam, trong lòng thở dài một hơi, Thập Tam vẫn còn quá trẻ.
"Thập Tam, Hoàng a mã già đi, so với sự tình mất nước trăm năm sau, chỉ sợ việc của Hoàng Lăng mới khiến hắn thêm phiền." Đế vương lớn tuổi sớm đã không còn cái gì gọi là hùng tâm tráng chí. Dận Chân đã phát hiện từ sớm, việc Hoàng a mã theo đuổi bây giờ là an ổn, cân bằng, cùng với thanh danh quân thánh.
"Nhưng..."
"Hơn nữa, hiện giờ cũng không biết vì sao Đại Thanh mất nước, vong trong tay ai, nhưng mà biết thì sao, chẳng lẽ đi giết tổ tông người ta? Nhưng ta và ngươi đều biết, một vương triều muốn diệt vong, không phải chỉ giết phản tặc liền thay đổi." Dận Chân rất lý trí, chẳng lẽ trong lòng hắn không nóng nảy sao, không phải, dù gì thì đây cũng là giang sơn của Ái Tân Giác La bọn họ.
Nhưng hắn biết, phân phận hiện giờ của hắn làm gì cũng không được, chỉ có thể leo lên vị trí tối thượng kia, tài năng mới có thể. Hắn không muốn hành động thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-cua-toi-thong-den-trieu-thanh/2934949/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.