Ánh dương xuyên qua kẽ lá, để lại một vùng sáng bị xé vụn trên mặt đất. Cuốihạ, thời tiết Hồng Kông vẫn oi bức, đến những cơn gió cũng mang theo cảm giácngột ngạt.
Có điều Hướng Phù Sinh chẳng cảm thấy cái nóng nực đó, cô nằm trên chiếcgiường đôi, mái tóc dài rối bời, tấm chăn mỏng manh phủ kín bờ vai, để lộ chiếcgáy mảnh khảnh cùng vết tích nửa xanh nửa tím sau cuộc giao hoan.
Cách giường năm mét là cửa kính, soi ra khu vườn trước đây vốn là của nhàhọ Hướng, nay đã đổi chủ.
Cô ngẩn ngơ ngắm những bóng lá bên ngoài, hồi lâu vươn tay tới, muốn đónchút ánh mặt trời, nhưng chỉ trông thấy những vết trói xanh tím trên cổ taymình.
Sao lại đến nông nỗi này? Cô tự vấn thêm lần nữa, sao lại đến nông nỗinày? Trước mùa hạ, chẳng phải mọi thứ vẫn tốt đẹp sao?
Quấn tấm chăn mỏng quanh người, khó nhọc bước xuống giường, Hướng PhùSinh lê bước tới bên cửa sổ, áp tay vào tấm kính, cuối cùng cũng cảm thấy chútấm áp.
"Em đang làm gì thế?" Một giọng nói cất lên từ phía sau. HướngPhù Sinh đứng bất động, nỗi sợ hãi từ dưới chân lan ra khắp cơ thể.
Hắn từng bước từng bước lại gần phía sau, cô không dám ngoảnh nhìn, mãitới khi hắn kéo cô quay lại, thô bạo đè cô lên tấm kính. Con ngươi hắn sángquắc, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười: "Sao, định chạy à?"
“Lâm Sóc..." Cô nghe thấy giọng mình run rẩy, kèm theo đó là tiếngvan lơn vô nghĩa: "Tha cho tôi đi... có được không...”
Lâm Sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-ro/2778945/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.