Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, Bảo quản lí thề rằng, Tô trợ lý nhất định là điên rồi.
“Quản lí, bữa sáng ngày hôm nay có hài lòng không?”
“Quản lí, tôi giúp anh bóp vai nhé?”
“Quản lí, sau khi tan sở đi ăn mì sợi đi?”
“Quản lí, …”
Dưới sự mỉm cười công kích của Tô trợ lý, Bảo quản lí càng ngày càng buồn bực. Muốn nói “Không” lại nói không nên lời, muốn soi mói bới móc lại tìm không ra. Này, sao cả ngày cười cười như là trúng vé số vậy? Nói chuyện ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ như thế để làm chi, dây thanh* xảy ra vấn đề? Ham muốn đang đợi để ức hiếp người của Bảo quản lí kia bị đánh cho thất linh bát lạc(tan tác),mỗi lần thấy Tô trợ lý mỉm cười như mùa xuân liền thấy trong lòng buồn bực, buồn bực đó!
Thế là, lời đồn chuyện nhảm lại chuyển sang chiều hướng kì quái. Tô trợ lý nhếch môi, châm chọc cười lạnh.
“Ôi chao, xem ra Bảo quản lí thật sự là rất thích Tô trợ lý!”
“Dựa vào cái gì có thể khẳng định?”
“Hắn vài ngày nay chưa có giáo huấn người khác đó, dường như là tâm tình tốt lắm.”
“Đúng vậy đúng vậy, còn mỗi ngày cùng nhau đi làm…”
“Tấm tắc sách, cẩu nhãn của tôi mù rồi, không nghĩ tới Bảo quản lí là loại người này.”
“Để làm chi, liên quan gì đến cô đâu.”
“Trợ lý thật hạnh phúc, quản lí hiếm khi đối với người nào tốt như thế nha.”
“Hạnh phúc cái P ấy, đàn ông nào tình nguyện như vậy chứ.”
“Chẳng lẽ, ý của anh là…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-ngoan-tien-sinh/189628/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.