Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Bảo Chiếu liền tự mình lái xe đi đón Tô Lạc đi làm, nhớ tới cậu ấy tối hôm qua đã đỏ mặt đi? Tự hỏi không biết cả đêm Tô Lạc sẽ biến thành bộ dạng thế nào, có hay không một loại đồ chơi tên là “Thể chất kết giao dễ thẹn thùng” đây?
Bất quá thật đáng tiếc, bàn tính như ý của Bảo quản lí đã tính lệch, Tô trợ lý thoạt nhìn giống như thường ngày, trừ bỏ sắc mặt trắng bệch cùng vành mắt thâm đen dưới khóe mắt, thật sự lại là bình thường hết mức. Bảo Chiếu có chút đau lòng, người này đại khái là đêm qua miên man suy nghĩ cả đêm đi?
“Tô Lạc, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Bảo quản lí nói bóng nói gió.
Tô trợ lý còn thật sự gật đầu: “Quản lí, tôi làm sandwich, cùng nhau ăn sáng đi.”
Bảo quản lí có chút lo lắng nhíu mày, gia khỏa này sao thoạt nhìn là lạ vậy?
Bầu không khí trên bàn ăn bữa sáng trầm mặc dị thường, Bảo Chiếu hơi có dự cảm không tốt. Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Lạc, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: “Tô Lạc, đêm qua…”
“Quản lí, cũng sắp phải đi làm rồi, có chuyện gì vẫn là để sau khi tan sở rồi nói.” Tô trợ lý bình thản nói, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hiếm thấy biểu tình nghiêm túc đứng đắn như vậy, là chuẩn bị cự tuyệt đi. Cái hôn chúc ngủ ngon thẹn thùng ngày hôm qua kia, độ ấm dường như vẫn còn lưu lại trên trán. Khóe môi cười ngây ngô vẫn còn chưa mất đi, Bảo Chiếu lại cảm thấy phút chốc lòng đang trầm xuống.
Trên đường đi làm, im lặng. Đi ra khỏi bãi đỗ xe, im lặng.
Bảo quản lí kỳ thật muốn nói, Tô Lạc, nếu muốn cự tuyệt tôi cũng không có vấn đề gì, đừng có mặt ủ mày chau. Nhưng mà hắn há há mồm, cuối cùng là cũng không nói ra lời. Bởi vì, nói vậy dường như có vẻ làm cho người ta khó chịu.
Thẳng đến khi vào thang máy, Bảo Chiếu mới phát hiện sự tình bắt đầu không đúng lắm. Tô Lạc lạnh mặt cùng hắn giữ khoảng cách, mỗi lần hắn khẽ dựa gần, Tô Lạc liền nhanh chóng lui lại. Bảo Chiếu cười khổ một cái, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh, đừng có dựa gần lại.” Tô Lạc giọng có chút khàn, bộ dáng thật suy yếu.
“Là tối hôm qua bị cảm lạnh sao?” Bảo Chiếu nghe giọng của cậu có chút lo lắng, vươn tay ra muốn đỡ ở cánh tay cậu, lại bị đẩy ra.
Tô Lạc cúi đầu lên tiếng gạt ra : “Đừng đụng vào tôi.”
Bảo Chiếu ngẩn người, nói không ra lời.
Hai người này đang trình diễn mạc danh kì diệu(không hiểu ra sao),nhóm quần chúng vây xem cũng không phải đèn tiết kiệm dầu. Quần chúng trụ cột dõi theo hai vị đang cao hứng, từ lúc bọn họ tiến vào, thì nhiều người đã dựng thẳng lỗ tai tập trung lắng nghe.
“Thật ra là vị kia quá thô bạo đi.” Cô gái qua đường Giáp dùng di động gửi tin ngắn cho cô gái qua đường Ất.
“Cái gì chứ, đây rõ ràng là kẻ thứ ba xen vào, điềm báo trước quan hệ rạn nứt mà.” Cô gái qua đường Ất nhanh chóng trả lời.
“Trợ lý đáng thương, thật sự là vẻ mặt bi thương, tôi thấy còn thương mà…” Cô gái qua đường Giáp thầm nghĩ trong đầu.
Bên kia, người qua đường Bính cùng người qua đường Đinh cũng đang dùng ánh mắt nóng bỏng trao đổi với nhau.
Người qua đường Bính miết mắt: “Nhìn xem, ầm ĩ cái gì kìa.”
Người qua đường Đinh chớp mắt: “Thấy rồi thấy rồi, thật sự là bộ dạng cẩu huyết mà.”
Người qua đường Bính cười xấu xa: “Xem ra là sẽ tan vỡ rồi.”
Người qua đường Đinh lắc đầu: “Có lẻ chỉ là giận dỗi thôi?”
Người qua đường Bính buông tay: “Ai biết được chứ?”

Ở sâu bên trong thang máy Cường nhân tiểu tỷ đẩy đẩy kính mắt, hôm nay Tô trợ lý thoạt nhìn rất kì lạ.
Ngày hôm nay còn chưa qua, nhóm người đi đầu việc Bát Quái(tán chuyện) liền đã biết hai người nổi danh “Quan hệ cưỡng chế(ép buộc)” của công ty M gặp phải nguy cơ chia tay.
Nghe nói hôm nay Tô trợ lý vẻ mặt bi thương đấy, nghe nói hôm nay Tô trợ lý ở gian trà nước quệt nước mắt đấy, nghe nói hôm nay Tô trợ lý cơm trưa cũng không ăn đấy.
Nghe nói Bảo quản lí hôm nay vẻ mặt ưu sầu đấy, nghe nói Bảo quản lí hôm nay đối xử với Tô trợ lý rất ôn hòa đấy, nghe nói Bảo quản lí hôm nay cơm trưa cũng không ăn đấy.
Thế là phú gia(nhà giàu) quản lí sau khi nếm qua mới mẻ một cước đá văng ra “Hội chứng Stockholm” tiểu trợ lý, hiện nay tin tức thời kì biến chuyển chia tay trong hòa bình đang lan truyền nhanh chóng. Cuối năm bận đến mức xoay vòng vòng, các nhân viên nhìn chuyện vợ chồng cãi vã xảy ra ở bên cạnh, chuyện của nhà giàu, có loại cảm giác hưng phấn của phim truyền hình lúc tám giờ, cuối năm bận rộn cùng mỏi mệt cũng phai nhạt. Đương nhiên, còn có rất nhiều bộ ngành rất bận rộn còn chưa biết tin tức mới mẻ, thế nhưng cùng với giờ tan tầm tới gần, tin tức này đại khái sẽ trở thành đề tài tán chuyện sau khi uống rượu của các nhân viên XX Offices.
Còn có rất nhiều người không biết rằng, các nhân viên bộ nghiệp vụ công ty M đang ở tuyến đầu Bát Quái, hôm nay trước khi tan sở đã trải qua một đợt chấn động cuối cùng.
Bắt đầu chính là Tô trợ lý mang tài liệu vào cho Bảo quản lí, mọi thứ đều bình thường. Thế nhưng mọi người nhìn chòng chọc cánh cửa không hề đóng chặt kia, dựng thẳng lỗ tai.
“Tô Lạc, buổi tối chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng đi.” Bảo quản lí giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Tô Lạc đem tài liệu để lên trên bàn: “Ừm, là nên nói chuyện tử tế rồi.”
“Cậu, ” Bảo quản lí do dự một chút, nói, “Trông cậu hôm nay có vẻ rất không khỏe.”
“Quản lí anh nhạy cảm quá rồi.”
“Tô Lạc, nếu cậu…” Bảo quản lí nói còn chưa dứt lời, đã bị Tô Lạc cắt đứt.
“Quản lí, xin đừng nói nữa, chúng ta còn đang ở công ty!” Tô trợ lý nghiêm mặt, cao giọng nhắc nhở.
“Nhưng mà…” Bảo quản lí lại lần thứ hai bị cắt ngang.
“Chuyện tối hôm qua tôi không so đo, ” Thanh âm của Tô Lạc có chút căm giận, “Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.”
“Cái gì?” Bảo Chiếu có phần ngập ngừng hỏi.
Thanh âm của Tô lạc có chút nghẹn ngào: “Anh ta đều đã nói cho tôi biết rồi, hóa ra mấy ngày qua tất cả đều là giả. Tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh…”
Bảo Chiếu nghe thấy lòng cũng nguội lạnh: “Không, cậu hãy nghe tôi giải thích.”
“Tôi không nghe tôi không nghe, ” Tô Lạc lắc đầu, “Đêm nay tôi sẽ nói cho anh biết câu trả lời.”
Ngoài cửa mọi người đưa mắt nhìn nhau, trời ạ, đây là cái gì? Kịch Quỳnh Dao tái hiện sao?
Lưu Nghiên tiểu thư tỏ vẻ, buổi tối đại khái sẽ lại : “Chúng ta chia tay đi, tôi đã biết tất cả đều là anh đang lừa dối tôi.”
Phỉ Vũ tiểu thư nói tiếp: “Không, em đừng nghe bọn họ nói bậy, tình cảm của tôi đối với em là thật, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?”
Siêu nhân tiên sinh gãi gãi cằm, suy nghĩ viễn vông nói : “Quản lí có thể hay không nói, tuy rằng nó đúng là con của tôi, nhưng mà, tôi không thương mẹ của nó, người tôi yêu chính là em!”
Cường nhân tiểu tỷ thản nhiên nói: “Cũng có thể như thế này. Không, em không phải thế thân của hắn, tình yêu của tôi dành cho em đều là thật đều là thật mà!”
Phó quản lí Thái cười đến rất vui vẻ: “Xem ra trí tưởng tượng của mọi người đều rất phong phú nha, sao lại không hề nghĩ qua thật ra Tô trợ lý muốn nói hính là : Thức ăn của nhà hàng XX tôi đã chán rồi, anh cũng đừng có tiếp tục giả vờ rằng mình biết nấu cơm nữa.”
Mọi người yên lặng đỡ trán, phó quản lí anh mới là người có trí tưởng tượng rất phong phú đấy, hơn nữa còn là con đường KUSO*** ấm áp nữa.
Còn chân tướng sự việc là thế nào đây? Tô Lạc nhớ lại cú điện thoại tối qua của Bảo anh, nháy mắt siết chặt nắm tay. Bị giày vò đến đứng ngồi không yên Bảo quản lí có lẽ chết cũng không nghĩ đến anh trai mình sẽ qua cầu rút ván kéo chân hắn từ phía sau đi.
“Ông chủ, như vậy có thật sự ổn không?” Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân kỳ thật đã hỏi Bảo anh.
Bảo anh kính mắt hơi phản quang: “Xem nó đang lãng phí bao nhiêu năm tôi dạy dỗ, vẫn là phải trừng phạt một chút chứ.”
“Nhưng mà…” Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân nhớ tới nội dung của cú điện thoại tối hôm qua, lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác.
Bảo anh ảm đạm cười: “Thành bại ngay trong đêm nay.”
——— ——————
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.