Tuy nói không phải là chưa từng chung giường, nhưng đó đều là dưới tình huống Tô Lạc uống rượu. Hai người tỉnh táo như hôm nay vậy, khiến cho Bảo Chiếu có chút không được tự nhiên. Mà Tô Lạc gia khỏa đó, vừa rồi thì ra vẻ một bộ dáng mệt muốn chết đi, bây giờ lại lật tới lật lui.
“Này, cậu làm gì thế, lạnh chết mất!” Bảo Chiếu nhịn không được mở miệng nói.
Tô Lạc nhỏ giọng nói: “Anh nằm thẳng đơ ở chỗ đó giống như cây kem, đương nhiên lạnh rồi.”
Bảo Chiếu cả giận nói: “Rõ ràng là cậu để hở chăn nên mới lạnh!”
Tô Lạc cũng không cam chịu yếu thế nói : “Rõ ràng là anh nằm cách xa quá nên mới hở.”
Bảo Chiếu không nói gì, nửa ngày, hắn mới chậm chạp nhích sang một chút, nói: “Cậu đừng có mà lộn xộn.”
Tô Lạc hừ một tiếng, nhích lại gần Bảo Chiếu bên kia.
Ngoài mặt là bình an vô sự, Bảo Chiếu thở chậm rãi nhè nhẹ, dường như đã ngủ rồi. Thế nhưng Tô Lạc ở bên cạnh lại cứ trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Chiếc giường xa lạ trần nhà xa lạ hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể xa lạ, đến tột cùng là tại sao muốn dựa vào nơi đây không chịu đi đây? Tô Lạc cười cười tự giễu, không ngờ là cũng bắt đầu trở nên sợ cô đơn. Bởi vì từng có được ấm áp, thế là cô đơn lẻ bóng liền trở nên khó mà chịu đựng được, rồi lại ấm áp một chút thì nhịn không được dựa vào.
Nhưng, ít nhất như vậy, trong đêm đông không lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-ngoan-tien-sinh/1454790/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.