Chương trước
Chương sau
Từ sau ngày hôm đó, rùa đen rút đầu quản lí cùng với rùa đen rút đầu trợ lý đã bắt đầu thời kì tương kính như tân(tôn trọng nhau như khách).
Một đám Bát Quái tiểu sinh công ty M đều vô cùng khó hiểu.
“Bây giờ còn giấu đầu hở đuôi thì có tác dụng gì, chúng ta đều biết cả rồi.”
“Không, tôi cảm thấy là có vấn đề!”
“Vấn đề gì?”
“Anh nói bọn họ có thể là đã chia tay hay không?”
“Ai ai ai ai?”
“Sau khi chủ tịch đến, Tô trợ lý xin phép nghỉ một ngày, hơn nữa hôm đó tâm tình của quản lí tốt lắm.”
“Cho nên?”
“Nhất định là Tô trợ lý một khóc hai nháo để uy hiếp quản lí không muốn chia tay, sau đó chủ tịch ra mặt, thế là bọn họ cuối cùng có thể chia tay, cho nên ngày hôm sau quản lí rất vui vẻ!”
“Cô nói như thế rất có lý, vậy tại sao ngày hôm sau trợ lý lại xin nghỉ?”
“Ngu ngốc mà, cậu ấy ở nhà chữa thương thôi, bằng không quản lí sao lại thoải mái cho cậu ta nghĩ phép như vậy. Ôm đùi* không được trái lại bị vứt bỏ, ôi, thật đáng thương!”
“Tự làm tự chịu thôi!”
“Nói lung tung cái gì đấy, nói không chừng chính là chủ tịch muốn bọn họ ở trong công ty giữ một khoảng cách thích hợp đây?”
“Cô cho rằng chủ tịch tiến bộ như vậy sao?”
“A, cái này…”
Thế là danh tiếng Tô trợ lý “bỏ chồng” hàng đầu cứ như vậy bị lưu truyền rộng rãi. Song nhóm lực lượng nòng cốt của bộ nghiệp vụ lại có cách giải thích của mình.
“Tôi thấy gần đây quan hệ của quản lí với trợ lý vẫn còn vô cùng hòa hợp, quản lí đều chịu uống trà hoa cúc trợ lý pha.” Lưu Nghiên tiểu thư quan sát tỉ mỉ nói. Đương nhiên, nàng không biết trà hoa cúc kia là do mẹ Bảo chính tay giao cho Tô trợ lý.
Phỉ Vũ tiểu thư cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, ngày đó chủ tịch hình như đều mắng quản lí mà, không có nghe thấy ông mắng trợ lý.”
“Đồng ý!” Thân là biết nội tình bên trong phó quản lí Thái cười tủm tỉm nói.
Siêu nhân tiên sinh sờ sờ cằm, chớp chớp mắt với Cường nhân tiểu tỷ cũng trong Bát Quái liên minh, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm này.
Cường nhân tiểu tỷ vuốt cằm đáp lại, thật là có chút tò mò quản lí cùng trợ lý lại động kinh cái gì nữa.
Kỳ thật Bảo quản lí cùng Tô trợ lý nhưng thật ra thì chẳng động kinh gì hết, chỉ là hai người vốn da mặt dày muốn chết bị mẹ Bảo làm cho có chút xấu hổ đến không hiểu ra sao.
“Tự hỏi lòng mình?” Bảo quản lí thực buồn bực, “Ta chính là mẫu người theo cái gì mà chủ nghĩa độc thân ?”
Tô trợ lý chỉ là phiền não: “Hay là vẫn nên tìm một người để kết giao, một mình quá khó mà chịu đựng.”
Thời kì quản lí cùng trợ lý nội đấu không ngừng nói chung là tạm dừng lại, thế nhưng hai người lại không biết sẽ phải đón một trận phong ba lớn nữa.
Cuối năm, mỗi bộ tài vụ của công ty cũng bận tối mày tối mặt, bộ nghiệp vụ cũng đã bắt đầu việc tổng kết và lên kế hoạch sang năm. Hơn nữa tháng này bộ nghiệp vụ còn có một nhiệm vụ lớn, chính là kí tiếp hợp đồng cùng công ty H-một trong những công ty có thích tựu lớn nhất hợp tác lâu dài.
“Lần này chúng ta phải nghiêm túc lắng nghe ý kiến phản hồi của công ty H, nhân viên kế toán cũng phải đi.” Bảo quản lí an bài nói.
Siêu nhân tiên sinh gật đầu: “Quản lí yên tâm.”
“Công ty rất coi trọng công ty H, cho nên lần này tôi tự mình làm đại biểu. Giám đốc kinh doanh cũng không cần theo, đừng giảm bớt việc đốc thúc thu tiền nợ bên ngoài.”
Cường nhân tiểu tỷ cũng yên lặng gật đầu.
Bảo quản lí quay đầu nhìn Tô trợ lý, ừhm, mang theo tay sai đắc lực đi nữa.
Kỳ thật chính là nghiệp vụ đơn giản lui tới, Tô trợ lý ở phân công ty thời gian cũng là có thể độc bá một phương(một mình làm chủ một cõi),lần này chuyện tồi tệ tiếp theo là ở trên buổi tiệc.
Đại diện nghiệp vụ công ty H là người kì cựu, cùng với mỗi người trong công ti qua lại rất quen thuộc, gặp Siêu nhân tiên sinh cũng luôn một bộ dạng tiền bối. Hắn thừa dịp Bảo quản lí ra ngoài nghe điện thoại, mời rượu cười đến có chút ám muội nói : “Ngưỡng mộ đại danh của Tô trợ lý đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tô trợ lý cũng không biết ý của đối phương ra sao, uống cạn rượu trong ly, nói : “Không dám.”
Người nọ vẫn là cười, lại là có chút ý xấu: “Nghe nói Tô trợ lý cùng Bảo quản lí quan hệ khá là mật thiết hả.”
Tô Lạc sửng sờ tại chỗ, luống cuống liếc mắt nhìn Siêu nhân tiên sinh một cái, mới lấy lại tinh thần nói : “Cái gì gọi là chặt chẽ tôi cũng không rõ ràng, tôi chỉ là kiêm nhiệm lái xe thôi, mọi người không nên hiểu lầm.”
Siêu nhân tiên sinh nhíu mày, cũng không biết nhân viên kinh doanh bên dưới nào lắm mồm, không đứng đắn nói lung tung khắp nơi.
Người nọ vẫn là trêu đùa, kỳ quái nói : “Không phải ngượng đâu, chúng ta cùng nhau hợp tác nên thân thiết nhiều hơn mới phải.” Nhấn mạnh hai chữ “Thân thiết”, lại dựa vào việc mời rượu đi tới, chung quanh nhất thời ồn ào.
Người nọ đi tới, trên người còn mang theo mùi rượu, khiến người khác gần như muốn buồn nôn. Tô Lạc mặt mũi trắng bệch, tuy nói trong mấy năm nay đã mài mòn đi rất nhiều sự sắc sảo của cậu, thế nhưng lời nói như vậy vẫn là làm cậu khó chịu nổi đến mức ghê tởm.
Ngồi ở một bên Siêu nhân tiên sinh xem chừng không hay, vội vàng xoa dịu nói : “Lưu ca, ngài cũng đừng nên trêu đùa Tô trợ lý, cậu ấy vừa lần đầu ra giang hồ, da mặt mỏng.”
Người nọ nhìn Tô trợ lý mắt lộ vẻ chán ghét, một bộ dạng ẩn nhẫn(cố chịu đựng),là một kẻ không chút ý đùa vui nào, liền cười lạnh nói: “Dám làm còn không cho người ta nói a, thanh niên bây giờ a ~” dứt lời còn lắc đầu thở dài, bên cạnh lại là một trận cười vang.
Siêu nhân tiên sinh có chút bất đắc dĩ, vốn có quản lí ra tay bữa tối cũng sẽ nhanh chóng chấm dứt. Có thể mắt thấy quản lí không ở đây, hắn chỉ đành da đầu cứng ngắc tiếp tục chống đỡ: “Lưu ca chê cười rồi…” Lời còn chưa dứt, Tô trợ lý bên kia cũng đã chầm chậm đi tới.
Chỉ thấy Tô trợ lý cầm lấy ly rượu, miễn cưỡng cười nói: “Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, các vị chê cười, có chuyện gì Lưu ca vẫn là trực tiếp hỏi quản lí đi, tôi cũng không nên lắm lời.”
Mấy người thấy cậu mang danh hào của nhị thiếu gia ra, bĩu môi cười cười, ngược lại cũng không nói nhiều cái gì nữa. Còn Lão Lưu lại thỉnh thoảng nhìn qua, ánh mắt khinh miệt.
Sau khi Bảo quản lí nhận điện thoại xong trở về, bữa tối cuối cùng cũng như lúc Siêu nhân tiên sinh đoán, đã nhanh chóng kết thúc.
Ra khỏi khách sạn, Siêu nhân tiên sinh nhìn Tô trợ lý còn đang mặt lạnh, nhỏ giọng an ủi: “Chớ để ở trong lòng, Lão Lưu kia là thích khi dễ người mới, làm ra vẻ đàn anh cái gì chứ.”
Tô trợ lý lắc đầu, cười khổ: “Trước kia ở thành B cũng không phải chưa thấy qua, chỉ là, chỉ là có lẽ không quen…”
Siêu nhân tiên sinh nghĩa khí nói : “Tôi quay về đi dò la tra xem là người nào lắm mồm, bạn thân giúp cậu trút giận!”
Tô trợ lý xua tay: “Quên đi quên đi, đã qua là tốt rồi, đâu phải có cái gì hay mà so đo.” Muốn tính toán còn không bằng tự so đo với mình.
“Lằng nhằng cái gì đấy?” Bảo quản lí ở phía trước không kiên nhẫn quay đầu.
“Ai ~” các tiểu nhân viên nhanh chóng đuổi kịp.
Trên đường về, Bảo quản lí liếc liếc Tô trợ lý, thản nhiên hỏi: “Làm mặt thối cho ai xem đây, vừa rồi ở đằng sau thầm thầm thì thì cái gì?”
Tô trợ lý biết rõ hắn là quan tâm, lại cái gì cũng nói không ra miệng, nửa ngày mới hừ một tiếng: “Cũng không có gì…”
Bảo quản lí rõ ràng khó chịu với thái độ này của cậu, liền quay đầu đi nhìn ra ngoài của sổ xe. Tô trợ lý cười khổ, cũng vẫn còn ngẩn người.
Đi qua khu nhà Tô trợ lý ở, Bảo quản lí liền không kiên nhẫn đuổi cậu xuống khỏi tắc xi: “Cậu còn muốn đến nhà của tôi là sao vậy? Đi đi!”
Tô trợ lý đứng ở trước cửa xe muốn nói lại thôi, muốn hỏi Bảo quản lí có muốn đi uống rượu hay không, nhưng vẫn là một chữ cũng nói không nên lời. Chỉ có thể nhìn theo Bảo quản lí buồn bực quay đầu đi, sau đó tắc xi chạy xa.
Trong lòng thế nhưng không hiểu sao lại khó chịu, vừa rồi là muốn làm gì vậy chứ? Tô trợ lý nhịn không được tự oán trách mình. Kỳ thật chỉ là ỷ vào tư cách là lão già lắm mồm khi dễ người thôi, rốt cục tất cả đều là lỗi của mình.
Có thể là nan kham như vậy lại làm cho người ta buồn bực trong lòng, dâng lên ủy khuất lạ lùng.
Ba con mèo hoang bên bồn hoa, Tô Lạc ngồi ở nơi đó, cô đơn một mình giả bộ là đang trêu mèo, lại âm thầm thấm ướt tay áo.
Trong tắc xi Bảo quản lí càng nghĩ càng buồn bực, sao chỉ có đi ra ngoài tiếp cuộc điện thoại đi vào, bầu không khí liền biến đổi hoàn toàn như vậy? Cả đêm Tô Lạc kéo lấy khuôn mặt, những người khác cũng cười đến mất tự nhiên như vậy.
Tuyệt đối có vấn đề! Nghĩ tới nghĩ lui, Bảo quản lí vẫn không kìm nén được, gọi điện thoại cho Siêu nhân tiên sinh…
——— ———————–
*ôm đùi: là cách nói hình tượng việc leo lên, đi nhờ vả thượng cấp lãnh đạo, nói văn nhã một chút chính là “bám víu cành cây cao” ” thấy người sang bắt quàng làm họ” .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.