Trừng nhi liếc mắt nhìn Trương Linh Tố một cái, cười nói: "Sáng sớm ngày mai, ta muốn nghe được tin thích khách đã chết, chuyện này nhất định là không làm khó được Công chúa Trương Linh Tố của Lương quốc đi." Nói xong, Trừng nhi vỗ vỗ đầu vai Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, Trừng nhi cáo lui trước, sáng mai nhớ rõ phải đưa Trương Linh Tố đến cung của Thanh Hà." 
"Hảo." Tư Mã Yên gật gật đầu, tiễn bước Trừng nhi. 
Tư Mã Yên đóng kín cửa cung, cài kỹ thanh gỗ trên cửa, cũng không xoay người lại, chính là im lặng đứng đó, khúc mắc này nan giải, nàng rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây? 
Trương Linh Tố thấy nàng không dám xoay người, liền biết trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? 
Có một số việc, đã xảy ra, chính là một rào cản, không chỉ Trương Linh Tố nàng bước không qua, Tư Mã Yên nàng cũng không thể bước đến gần. 
"Tố Tố." 
"Ân?" 
Cuộc trò chuyện đơn giản, có lẽ phải như vậy cả đời cho đến già, nghĩ đến đây, trái tim hai người không khỏi hung hăng thắt lại. 
Tư Mã Yên cúi đầu thật thấp, trầm giọng nói: "Sáng mai đưa ngươi đến chỗ Mộ Dung Yên bên kia, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể một mình ở cạnh nhau, ngươi có điều gì muốn nói không?" 
"Bảo trọng." Trương Linh Tố chần chờ trong chốc lát, cho dù gần Tư Mã Yên trong gang tấc, lời có thể nói cũng chỉ có hai chữ này. 
"Ha ha, bảo trọng?" Trong phút chốc Tư Mã Yên xoay mặt qua, gương mặt đã tràn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-huyen-thap-tam-khuc/1364629/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.