Mặc áo trắng, cài hoa trắng, ba nén hương khói thơm lượn lờ. 
Trong Tê Hoàng cung, Mộ Dung Yên tái nhợt đứng ở dưới tàng cây ngô đồng, cầm ba nén hương lượn lờ khói trong tay cắm vào trong đất, đôi mắt không khỏi lại thấm ướt. 
"Trừng nhi..." Mộ Dung Yên run giọng gọi một tiếng, vị Công chúa ấm áp kia rốt cuộc cũng không thể lại xuất hiện ở trước mặt nữa, "Không được không về, lúc này đây ngươi thất hứa..." 
"Nương nương." Đàn Hương bưng trà gạo cúng tế đứng ở một bên, nhìn Mộ Dung Yên bi thương như vậy, trong lòng yên lặng đau đớn, "Trong cung này cấm chuyện tự tiện cúng tế, một thân y phục này của nương nương nếu để bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ rước họa vào thân." 
"Tệ nhất bất quá là chết thôi, có gì đáng sợ chứ?" Mộ Dung Yên thản nhiên đáp lại một câu, nâng ánh mắt lên, ngấn lệ nhìn cây ngô đồng bên cạnh, ánh mắt bi thương càng đậm thêm vài phần, "Trừng nhi, dưới cửu tuyền ngươi sẽ chờ bổn cung sao?" 
"Cho dù nương nương không sợ chết, cũng nên nghĩ đến Mộ Dung Phò mã một chút." Đàn Hương vắt hết óc, chỉ có thể dùng Mộ Dung Xung để kích động Mộ Dung Yên, mới có thể làm cho sự bi thống vừa rồi của Hiền phi thoáng tản ra một chút. 
"Phượng Hoàng đệ đệ..." Mộ Dung Yên nghẹn ngào một trận, thân mình run lên, buồn bã thở dài, hai hàng thanh lệ lặng yên chảy xuống hai má. 
Công chúa và Hoàng tử Đại Yên, cả đời này ràng buộc lẫn nhau, vĩnh viễn cũng không thể buông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-huyen-thap-tam-khuc/1364602/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.