Vốn tưởng rằng nhi tử mình yêu thích đi khuyên bảo, Trần Thị sẽ thay đổi chủ ý. 
Ai ngờ nàng lại một mực kiên trì. 
"Ta ưỡn mặt qua bên kia cầu người, còn bỏ rất nhiều bạc mới nhận được việc này, bất quá là vì tương lai của ngươi. Thái gia không ở đây, Lục gia chúng ta một phần đều không có quan hệ gì vơi người khác. Về sau ngươi tham gia khoa khảo, đi bái sư, làm sao có người chuẩn bị được? Nếu như Lục Tuyết Đình ở đây, ta việc gì lo lắng hết lòng như thế!" Trần Thị che mặt khóc rống. 
Lục Tuyên Nghĩa quỳ trên mặt đất, không thể không cúi đầu. Hắn cảm thấy nương suy nghĩ có chút đơn giản. 
Tiền đồ là do ngòi bút văn chương của hắn quyết định, há có thể để mấy quan lại kia quyết định? 
Nhưng đứng trước nước mắt của mẹ mình, hắn chỉ có thể trầm mặc. 
Trần Thị ở bên kia cực khổ vốn đã nhịn nhục rất nhiều, nhất thời đều phát tiết ra, chỉ vào Huyễn Nương ngồi bên cạnh nói: "Huyễn tỷ nhi, nương biết là ngươi không muốn ta đi, nhưng ngươi không ngẫm lại nhà chúng ta nếu không tạo chút tiếng tốt giữa đám quan lại kia, hôn sự của ca ca ngươi sẽ như thế nào? Ngươi có tin tức, nhưng ngươi không nhìn xem ta hàng năm đi Hoàn gia tặng quà vào dịp lễ, ta tặng là tiền bạc thủy tinh, ngươi xem nhà hắn cho chúng ta cái gì? Lúc Thái gia còn ở đây, bọn họ đưa cái gì? Hiện tại lại đưa cái gì? Một đứa bé như ngươi nhìn những thứ đồ kia ngược 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-he-thu-nu-nghich-tap/249707/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.