Nghe thấy giọng nói mang theo chút giễu cợt của Thích Nhiên, trong lòng Lê Hoa nương nương chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nửa thân thể Thích Nhiên đã hoàn toàn dung nhập vào yêu thân, pháp lực hùng hậu như một dải lụa vàng cuộn quanh người hắn.
Trong tầm mắt nàng ta, giữa đôi mày của khuôn mặt như hoa đào kia, nốt chu sa đỏ thắm tựa như m.á.u tươi, chói mắt đến ghê người.
Ngay khi nhận ra ả quay lại nhìn, vị hòa thượng ấy bỗng nhếch miệng cười, hai tay lập tức kết thành ấn hoa sen.
Ngay sau đó — Lê Hoa nương nương chỉ nghe thấy một tiếng hô lạnh lẽo, không chứa chút cảm xúc nào vang lên:
“Nổ!”
“Leng keng keng~”
Trong nháy mắt, chuông cảnh báo trong lòng ả kêu vang dữ dội.
Tiếp đó, Lê Hoa nương nương cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm cực độ như sóng dữ dâng trào, cuộn cuộn ập đến —
Ngạt thở, điên cuồng, và... tử vong.
“Thích Nhiên!!”
Tiếng thét khàn đục bật ra, mang theo run rẩy cùng cực.
Khoảnh khắc sau, cả thế giới dường như mất hết âm thanh, khung cảnh hoàn toàn biến thành trắng đen.
“Vù vù vù~”
Trong tầm nhìn, từng cột mực đặc sánh phun trào lên như suối, rồi lại nổ tung trên không trung,
Rất nhanh thôi, đại điện biến mất, quảng trường xương trắng trên Hắc Phong Lĩnh cũng biến mất.
“Ọp~”
Không biết đã qua bao lâu, hay chỉ một thoáng, khi Lê Hoa nương nương tỉnh lại, bên tai ả vang lên tiếng ếch kêu khàn đục.
Ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-gia-ta-la-nguoi-tot/4655341/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.