“Đại vương, chuyện này… là có ý gì đây ạ?”
Hoàng Đại Quan tự giác vô cùng, sau khi quỳ lạy xong thì trong lòng đã nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ, lúc này y như một kẻ nịnh thần trung thành tuyệt đối, đứng cạnh Chu Thu Sinh, vừa chỉ xuống hàng người phía dưới vừa cười nịnh nọt:
“Ha ha, chẳng phải bản vương đã nói rồi sao? Sau này huynh đệ Hắc Phong Lĩnh của chúng ta phúc phải cùng hưởng, đã như vậy, mấy món bảo vật linh d.ư.ợ.c này thì có đáng là gì đâu?”
“Ồ, đại vương quả không hổ danh là kẻ đứng đầu trăm dặm Hắc Phong, đệ nhất yêu trong ngàn dặm Thương Ngô, ra tay rộng rãi, khí độ bao la, thật khiến lão nạp xấu hổ vô cùng.”
Lúc này, Thích Nhiên từ trong đám yêu ma bước ra, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và sùng kính nhìn Chu Thu Sinh, trong lời nói còn vô tình nâng địa vị đối phương lên thêm một bậc.
“Ờ? Đàm Hiến đại sư, cái gì mà ‘đệ nhất yêu ngàn dặm Thương Ngô’ to tát quá, lão Chu ta thật không gánh nổi đâu, về sau chớ có gọi vậy nữa.”
Tuy miệng thì tỏ ra có chút không vui, nhưng hàng lông mày nhảy nhót và cái miệng đang nhe ra cười của Chu Thu Sinh đã rõ ràng cho thấy hắn vui mừng cỡ nào khi nghe được lời nịnh ấy.
“Con mẹ nó, con rết già này sao mà biết nói nịnh đến thế?”
“Đáng c.h.ế.t! Một con Lang Cao, một con rết, thường ngày làm bộ đạo mạo lắm, ai ngờ trong xương tủy lại toàn mấy thứ nịnh hót xu nịnh!”
“Hừ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-gia-ta-la-nguoi-tot/4655335/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.