Dù đang bước đi chân trần, nhưng dưới chân Thích Nhiên lại chẳng hề dính chút dơ bẩn nào trong Hắc Phong Lĩnh.
Yêu thân đã không còn ngủ say, pháp lực lúc nào cũng luân chuyển, giữa bàn chân Thích Nhiên và mặt đất cứng rắn sản sinh ra một tầng khoảng không vô hình.
Thích Nhiên không đi thẳng lên núi mà lại vòng một vòng quanh Hắc Phong Lĩnh, men theo sườn núi mà không ngừng di chuyển.
Hai tay chắp lại, vẻ mặt thành kính, thoạt nhìn chẳng khác nào một vị khổ hạnh đang hành lễ quanh núi.
Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, sẽ thấy nơi hắn đi qua đều có vô số hạt bụi thịt màu phấn rơi xuống — nhỏ đến mức mắt thường không thể thấy — ngay sau đó lại có một bóng đen chui xuống lòng đất rồi biến mất.
Dĩ nhiên, Hắc Phong Lĩnh rộng lớn vô biên, Thích Nhiên chẳng thể đi hết trong thời gian ngắn, vì vậy hắn chỉ né tránh lũ tiểu yêu tuần sơn, men quanh chủ phong mà đi một vòng, đồng thời chôn xuống núi vài “món quà nhỏ” thú vị.
“Ha, xem ra con heo đầu đàn đó mấy năm nay cũng chưa bị sức mạnh làm cho ngu người, ngày trọng đại như thế này mà vẫn không lơi lỏng việc canh phòng…
Phải nói, từ một con heo nhà mà bò lên được đến vị trí yêu vương Hắc Phong Lĩnh, đúng là có bản lĩnh thật.”
Nhớ lại dọc đường nhìn thấy đủ loại yêu quái tuần sơn, Thích Nhiên không khỏi sinh ra chút hiếu kỳ với con trư yêu trong ký ức.
“Má nó chứ, Chu Thu Sinh đúng là thứ ăn toàn rác rưởi… Phi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-gia-ta-la-nguoi-tot/4655325/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.