Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cuối con đường bỗng xuất hiện hàng chục—không, phải là hàng trăm ánh mắt cuồng nhiệt.
“Bịch, bịch—”
Tiếng chân dồn dập, động tác lảo đảo, vừa bò vừa chạy.
Từng người một trông chẳng khác gì đám thây ma mà Thích Nhiên từng thấy trong phim.
“Vãi chưởng—”
Buột miệng c.h.ử.i thề, nhìn đám “xác sống” đen kịt đang lao về phía mình, Thích Nhiên vội vàng lùi lại.
“Thiên sứ, đại sư, Phật tử, Bồ Tát…”
Trong miệng mỗi người hô một danh xưng khác nhau, nhưng hành động lại vô cùng đồng nhất.
Khi đám người ấy lao đến gần Thích Nhiên, họ đồng loạt quỳ xuống, chắp tay, vẻ mặt cực kỳ cuồng tín.
“Cái… gì đây?”
Thích Nhiên khựng lại, trong lòng đầy nghi hoặc.
Không đúng,
Trong ký ức của lão rết đâu có cảnh này.
Lần trước lão đến đây, đâu có nhiều người thế này, cũng chẳng điên dại đến vậy.
Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đám người đang quỳ lạy kia lại bắt đầu tụng kinh đồng thanh.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?”
Thích Nhiên đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, chắp tay thì không phải, buông tay cũng chẳng xong.
Hắn ngơ ngác nhìn mấy kẻ ngẩn ngơ trong tòa kiến trúc xa hoa phía sau, rồi lại quay về phía đám người điên trước mặt.
Khi phát hiện độ dài của “nếp thịt” trên đỉnh đầu họ không đồng đều, hắn đột nhiên ngộ ra đôi chút.
“Vậy ra mấy kẻ phía sau là sắp trưởng thành, còn đám này thì vẫn đang trong giai đoạn phát triển à?”
Tiếng tụng kinh của họ càng lúc càng dồn dập.
Rồi dần dần.
Từ đỉnh đầu mỗi người bốc lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-gia-ta-la-nguoi-tot/4628893/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.