Núi Liên Hoa trùng điệp, xanh biếc nối liền, mây trắng vờn quanh, suối chảy rì rầm, từng ngọn kỳ phong sừng sững, quái thạch chen nhau thành động.
Một tia nắng sớm xuyên qua tầng mây, sương khói lượn lờ, khiến nơi đây như một chốn tiên cảnh trần gian.
Giữa dãy núi trùng điệp ấy, có một ngôi chùa cổ tĩnh lặng, trên cổng viết hai chữ — Liên Hoa.
…
“Cốc~ cốc~ cốc~”
Tiếng mõ trầm ấm vang vọng, xuyên qua bức tường đá rêu phong, lan xa khắp sân chùa.
Không lâu sau, tiếng mõ dần ngừng lại, chỉ thấy từ trong chính điện nghi ngút khói hương bước ra một tiểu hòa thượng chắp tay niệm Phật.
Tiểu hòa thượng trông còn rất trẻ, môi hồng răng trắng, mắt sáng như sao, giữa chân mày có một nốt chu sa nhỏ, thêm đôi mắt đào hoa khẽ híp, quả thật là một gương mặt tuấn tú hiếm thấy.
“A di đà Phật~”
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, tiểu hòa thượng duỗi người thoải mái,
“Phù~”
Đúng lúc ấy, một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo cánh hoa trong viện xoay vòng giữa không trung.
Hắn đưa tay khẽ đón một cánh hoa, nở nụ cười nhẹ, phong thái ấy chẳng khác gì Phật tổ khi xưa “niêm hoa vi tiếu”.
“Haiz… nửa tháng rồi đó.”
“A di cái đà Phật à~”
Dường như hắn đang có điều phiền não, nói xong câu ấy liền thở dài thườn thượt, khuôn mặt tươi tắn ban nãy cũng chùng xuống.
Niệm xong một câu Phật hiệu đầy u oán, hắn chẳng giữ nổi hình tượng, ngả người nằm bẹp ngay trên bậc thềm trước điện.
“Phật gia ta sao lại xui xẻo đến vậy chứ~”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-gia-ta-la-nguoi-tot/4628877/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.