Đã beta ;___;
Ngày hôm sau Y Đằng mang vẻ mặt chán nản bước đến viện thú y làm việc. Ưng Thủ vừa vặn lại phải mang theo đệ tử chuẩn bị leo núi để huấn luyện thể năng ngang qua. Đệ tử đi theo hắn chính là người được Y Đằng chữa trị – Matsui, cho nên rất lễ phép cúi chào y. Ưng Thủ đi trước lại mang vẻ mặt hớn hở hoạt bát. Y Đằng nhìn thấy thế là nhanh chóng phát cáu. Y ở nhà, bởi vì nhận ra đã thích hắn mà khốn khổ khóc lóc, tên khốn kiếp Ưng Thủ kia lại như không có gì, ăn ngủ bình thường đầy đủ, bây giờ lại mang bộ dạng tỉnh táo tốt tươi như vậy.
Nghĩ đến đây, Y Đằng nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn cái tên kia một cái, biểu tình trên mặt quả thực có thể dùng từ ai oán để hình dung. Chỉ tiếc tên thần kinh thô Ưng Thủ kia thế nào có thể đoán được Y Đằng trừng hắn một cái như vậy là có nhiều nguyên nhân sâu xa? Đương nhiên vẫn tự động lý giải vì Y Đằng vẫn là nhìn hắn không vừa mắt. Nếu hắn không muốn cùng Y Đằng cãi nhau, đương nhiên chỉ có thể giả bộ ngó lơ mà thôi.
Thật lòng mà nói thái độ của Ưng Thủ thật sự có thể coi là rất nhẫn nhịn rồi, chính là Y Đằng tâm tình cực kém lại thấy Ưng Thủ hờ hững nên trong lòng y lại càng khó chịu, cảm giácvừa không cam lòng vừa ủy khuất hoàn toàn bị não bộ chuyển thành lời lẽ khó nghe.
“Hỗn đản, vì cái gì không chào tôi?”
Lời vừa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-anh-phai-long-em/54413/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.