Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Du Du
“Vương gia, ngài cứ buông tay trước đã.” Giọng nàng bất giác lạnh xuống, hơi chút lãnh đạm và tức giận nhìn hắn nói.
Ninh Tuấn do dự một chút nhưng vẫn buông nàng ra.
“Tử Câm, có phải hay không Ngũ Ca đối xử với ngươi không tốt? Ngươi rõ ràng giúp huynh ấy phá án, tại sao phải rời đi?”
Cái này phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói cho hắn là bản thân tự nguyện rời đi, hơn nữa là một đi không trở lại? Vậy thì không phải hở ra chuyện kia à?
Nàng thở dài một hơi.
“Vương gia hiểu lầm rồi, ta không phải muốn bỏ Sở Vương điện hạ. Mà là…”
Nàng nghĩ nghĩ,
“Mà là về nhà để đón Tết Nguyên Tiêu, hết Tết Nguyên Tiêu ta liền trở lại.”
“À…”
Gương mặt khẩn trương của Ninh Tuấn lập tức thả lỏng, nhưng đáy mắt vẫn có tia buồn phiền, hắn khẽ lắc đầu:
“Aiii, tại sao ngươi lại là nam chứ? Nếu ngươi không không phải là nam thì tốt biết bao? Như thế ta có thể lấy ngươi làm trắc phi.”
Nàng mỉm cười, tình hình thế này mà Hiền vương còn muốn cưới nàng làm trắc phi. Nàng ho nhẹ một tiếng.
“Vương gia, ta là nam tử, không thể làm trắc phi.”
“Đúng vậy!” Hắn trịnh trọng gật đầu.
“Cho nên Ngũ ca cũng không thể cưới ngươi làm trắc phi a. Ngươi yên tâm, nếu ngày nào đó Ngũ ca chán ngươi thì còn có ta đây!”
Lần này rời khỏi kinh thành, chắc không bao giờ quay trở lại. Tưởng không người tiễn đưa, không ngờ lại có Ninh Tuấn ở đây.
“Vương gia, ta phải nhanh chóng lên đường, không thì không kịp giờ.”
“À.”
Ninh Tuấn mặt đầy không nỡ, túm tay nàng, nghiêm trang trịnh trọng nói:
“Ngươi lên đường bình an, ta sẽ chờ ngươi trở về.”
Mộc Tử Câm không để những lời này trong lòng, chỉ phân phó xa phu đánh xe rời đi.
Kinh thành, xa dần biến mất trong tầm mắt, nàng mới chậm rãi nằm xuống, quấn mình trong thảm ấm. Như thể sau khi ra khỏi kinh thành, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
….
Hai ngày sau Mộc Tử Câm về đến trấn Nghi Thủy.
Từng nhà từng nhà Trấn Nghi Thủy đều treo đèn màu dưới mái hiên, nhà giàu thì treo dải lụa, màu sắc tươi sáng.
(Edit: Đèn lồng đầy đường là thế này đây~) 

Sau khi Mộc Tử Câm tiễn đưa người phủ Sở vương thì đến cuối phố xem tiệm quan tài. Trong tiệm quan tài mùn cưa rơi lả xả như tuyết, một thân ảnh cao lớn màu đen đang miệt mài bào gỗ.
Khi Mộc Tử Câm tiến vào, thấy Trương đại thúc buông bào xuống, cầm lấy con dao khắc và cái dùi đục, quỳ trên nắp quan tài, ‘cọc cọc” bắt đầu khắc gỗ. Nàng đặt xuống túi đồ, chậm rãi bước vào, chân dẫm lên vụn bào phát ra tiếng kêu ‘soạt soạt soạt’, Trương đại thúc lập tức xoay người lại, giơ lên cái dùi đục đánh về hướng nàng.
“Ối! Là cháu!” Hai tay nàng theo bản năng ngăn ở trước mặt.
Xuyên qua vụn gỗ bay đầy trời, Trương đại thúc kinh ngạc nhìn nàng trong chốc lát, nhận ra là nàng thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông cái đục, từ trên nắp quan tài nhảy xuống.
“Là cháu à? Ta còn tưởng là chuột.” Ông vỗ vỗ vụn gỗ trên người, gãi gãi đầu.
“À, phải rồi, ta dẫn cháu xem tiệm nhà cháu, không có trộm đến qua.”
Nàng hài lòng gật gật đầu, xem ra, phụ thân mình còn chưa về. Không uổng công nàng ra roi thúc ngựa gấp rút trở về từ kinh thành.
Nàng phủi phủi phần miệng quan tài đang khắc, nó không lớn lắm nhưng được làm vô cùng tỉ mỉ, góc cạnh rõ ràng lại nhẵn nhụi, mỗi một tấc đều hoàn mỹ, liền mạch, tĩnh lặng. Nàng lấy tay sờ sờ chất liệu gỗ phía trong, đường vân rõ ràng, cảm giác trơn mịn, có thể thấy được Trương đại thúc chọn lựa gỗ dụng tâm cần nào. Nhẹ nhãng gõ gõ, âm thanh dễ nghe, gỗ gần như không phải ghép nhiều. Theo kinh nghiệm nhiều năm giúp Trương đại thúc chọn gỗ, nàng nhận ra, đây là một khối gỗ quý hiếm.
Nàng gõ gõ hai cái, nhướn mày nhìn ông:
“Trương đại thúc, hay nha, gặp được khách lớn? Cỗ quan tài này cho ai?”
Sắc mặt Trương đại thúc trầm xuống, buồn bã nhìn về phía quan tài, lấy tay vuốt nhẹ, nói:
“Ngày hôm qua thầy thuốc tới khám cho mẹ thúc, nói là không ổn, chỉ sợ không qua nổi tháng này.”
Ông ngẩng đầu nhìn Mộc Tử Câm đang kinh ngạc, cố nhếch khóe miệng.
“Cho nên ta mới chọn gỗ tốt, mong bà được nằm thoải mái chút.”
Nàng bước lên trước một bước, giữ chặt tay ông:
“Thúc tìm đại phu nào khám bệnh? Kê đơn thuốc nào? Uống loại thuốc gì?”
Nàng nhíu mày.
“Trước khi cháu đến kinh thành, mẹ thúc không phải vẫn khỏe sao?”
Trương đại thúc buồn buồn. “Ta cũng không biết, bà tự dưng không khỏe…bệnh tình rất nặng, thầy thuốc nói, nếu kê đơn thuốc thì cũng không mua nổi mấy vị dược còn thiếu kia.”
“Vị thuốc thiếu tên là gì?” Mộc Tử Câm hỏi.
Trương đại thúc do dự kể tên mấy vị thuốc, hai mắt Mộc Tử Câm nhíu lại, vài vị thuốc này hình như Ninh Vô Ưu có thưởng cho mình nha! Nàng cười ha ha hai tiếng, lập tức lôi mấy đồ nhét trong bao đồ ra, từ trong đó cầm tới hai hộp gấm.
“Đây chính là hai vị thuốc mà thúc vừa kể! Giữ lấy cho mẹ thúc uống.”
Trương đại thúc vui mừng đến toàn thân run rẩy, người cứng đờ, chỉ lấy một nửa.
“Ta lấy trước một nửa cho mẹ ta uống xem sao, còn lại cháu cất đi.”
“Được.” Mộc Tử Câm gật gật đầu.
“Nếu mẹ thúc uống thuốc thấy đỡ thì cháu đưa nốt nửa kia cho thúc.”
Ở nhà Trương đại thúc ăn chực cơm chiều, Mộc Tử Câm mới mò về nhà.
Trong vài ngày không người ở, nhà cũng không có gì khác biệt nhiều, chỉ có bàn ghế tủ giường bị chuột gặm một ít. Nàng dự tính lúc nào rảnh phải mua thuốc chuột về, hoặc bây giờ có tiền trong tay, có thể lên trấn trên chọn mua một căn nhà thích hợp, gần mặt phố tiện mở cửa hàng.
Trở về được vài ngày, vẫn không thấy Mộc Hoài Sơn xuất hiện, nàng bắt đầu tự mình chuẩn bị Tết Nguyên Tiêu, chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, thay mới mấy đồ gia dụng, sắm cho mình và phụ thân mấy bộ quần áo mới, mua đèn lồng treo lên. Như nhớ tới cái gì, mang ra đèn cung đình từ Sở vương phủ treo ngay giữa gian phòng.
Đến tối, đến nhà Trương đại thúc xem mẹ ông, rồi cùng ông ăn một bữa cơm. Về nhà thấy phòng thắp đèn, nàng lập tức chạy vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Mộc Hoài Sơn!
Ông giống như vừa mới trở về, bao đồ trên lưng còn chưa kịp để xuống, người đầy phong trần, trông hơi mệt mỏi. Lúc này ông đang bỏ túi đồ sang một bên, mắt nhìn xung quanh hiệu thuốc bắc không lơn này. Xoay người thấy Mộc Tử Câm, cười cười:
“Con đem nhà chúng ta trang trí thành như vậy, nếu không có bảng hiệu ở cửa, cha còn tưởng là cha đi nhầm nhà.”
Nàng lập tức đi đun nước.
“Cha, người lần này đến kinh thành để làm gì vậy?”
“Đến khám bệnh cho một người giàu cố nhân.” Mộc Hoài Sơn ngồi xuống chiếc ghế, thấy trên bàn có chiếc đèn tròn xoay vòng vòng, ánh mặt hiện lên ngạc nhiên lo lắng.
“Cố nhân kiểu nào ạ?” Mộc Tử Câm thuần thúc châm lửa, đun nước.
“Nhà chúng ta có người thân giàu có?”
“Người nghèo thì mơ thân với hoàng đế kiểu gì!?” Mộc Hoài Sơn cười cười.
“Lần này tới kinh thành, cố nhân kia cho không ít bạc, về sau sống thoải mái hơn chút.”
Chuẩn bị nước cho Mộc Hoài Sơn xong, sau khi ông tắm rửa thay quần áo, hai người cùng nhau ăn bữa cơm, Mộc Tử Câm đem quần áo mấy ngày đi đường của Mộc Hoài Sơn giặt sạch sẽ. Nàng gấp gọn quần áo cho ông, cẩn thận đem bệnh án để một chỗ, sau khi đọc xong, tâm tình rất lạ.
Dựa theo bệnh án ghi lại bên trong, nàng hơi ngạc nhiên, bệnh nhân là nữ, mắc chứng u xơ tử cung!
U xơ tử cung là bệnh ở nữ do nhau thai còn sót lại trong quá trình sinh đẻ hoặc nạo hút thai. Từ đó xuất hiện các khối u nhỏ, nó phát triển từ bề mặt cổ tử cung hoặc từ các tuyến của cổ tử cung, hướng vào lòng tử cung. Bình thường các khối u lành tính, nhưng nếu để lâu kích thước phát triển ngày càng to có thể ảnh hưởng tới sức khỏe, khả năng sinh sản về sau.
Đa số nữ nhân mắc phải loại bệnh này, đều sẽ vụng trộm tìm đại phu chữa trị, sẽ không nói với người bên ngoài. Chẳng nhẽ phụ thân vào kinh vì phụ nhân này bí mật trị bệnh?
Trong lòng nàng nghi ngờ không thôi.
“Tử Câm.” Đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh Mộc Hoài Sơn, nàng xoay người, thấy ông đứng ngay sau mình.
Mộc Hoài Sơn cầm lấy bệnh án trong tay nàng, bỏ vào bên trong ống tay áo bản thân.
“Vị bệnh nhân này có thân phận đặc biệt, nàng không hi vọng người khác biết bệnh tình của mình. Loại bệnh này, con tốt nhất không nên nhìn.”
“Con cũng không đọc kỹ.” Nàng nói.
“Kể cả có nhìn, cũng sẽ không nói ra.”
Mắt nàng chớp chớp, hiếu kỳ hỏi:
“Cha, vị quý phụ này, rốt cuộc là ai vậy? Thân phận rất đặc biệt sao?”
Mộc Hoài Sơn không thèm trả lời nàng, chỉ trầm tư, một lát sau, ông nghiêm túc nói với nàng:
“Qua Tết Nguyên Tiêu, đi thắp hương cho mẹ con, rồi chúng rời đi trấn Nghi Thủy, định cư phương Nam.”
Nàng ngạc nhiên nhìn Mộc Hoài Sơn, còn tưởng chính mình nghe nhầm.
“Cha, người vừa nói cái gì? Tại sao phải chuyển đi?” Nàng còn đang tính ở đây mở một hiệu thuốc bắc, mua một trạch viện.
Mộc Hoài Sơn than nhẹ một tiếng, thân mình như thể thêm vài phần tang thương.
“Cha…cha thật không nên…nhất thời…” Ông lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi.
“Mẹ con khi còn sống, vẫn luôn muốn cả gia đình ta đến phương Nam ngắm cảnh, nhưng vẫn không thể như ý nguyện.” Ông hơi mỉm cười.
“Cha nay thân thể không khỏe như trước, sợ qua mấy năm nữa bôn ba không nổi, vẫn là sớm chuyển đến phương Nam thì tốt.”
Ông có chút  trầm ngâm: “Mai là Tết Nguyên Tiêu, qua ngày mai, chúng ta liền lên đường đi.”
Vào lúc Mộc Hoài Sơn thay giày, Mộc Tử Câm mới phát hiện da chân ông đã nứt hẳn ra, có lẽ vì mấy hôm trước, cả ngày lẫn đêm gấp rút lên đường, phần da bị nứt đều sưng mủ. Nàng nhìn xem mà đau cả lòng…
“Cha….”
Mộc Hoài Sơn cười như không có việc gì. “Không sao, để tí nữa cha tự kê thuốc cho mình, uống thuốc xong là tốt ngay mà.”
Chờ Mộc Hoài Sơn kê đơn xong, nàng tự thân đi bốc thuốc. Thấy thiếu quả bàn long, nghĩ trong chốc lát, cũng đành đợi đến ngày mai sang hiệu thuốc bắc khác mua vậy.
Ngày hôm sau, sương giá bao trùm, gió lạnh thổi khắp nơi, khắp trấn Nghi Thủy tràn ngập tuyết, như một dải lụa trắng.
Mộc Tử Câm lo lắng vết thương sưng mủ của Mộc Hoài Sơn, dậy thật sớm để đến hiệu thuốc mua quả bàn long.
Vừa mở cửa, thấy ngay một thân hình như ngọc đứng trước mặt. Ánh mắt người này nhu hòa như nước, khoác áo lụa trắng, anh tuấn phi phàm. Bên nền tuyết trắng, tóc đen khẽ động.
Có lẽ do cái lạnh của tuyết, trong nháy mắt mở cửa, hắn ưu nhã cầm lấy chiếc khăn trên tay, nhẹ nhàng che miệng ho khan một tiếng.
“Thất lễ.”
Ánh mắt ôn nhu như ngọc của hắn nhìn Mộc Tử Câm, mười phần tao nhã giơ tay, chỉnh lại áo choàng trên người, nâng hai tay lên, chắp lại, ôn hòa nói:
“Tại hạ là Tạ Trường Lâm, xin hỏi, đây có phải là nhà Mộc Hoài Sơn?”
Mộc Tử Câm như thể bị giọng nói ôn hòa này làm rùng mình, nàng ngơ ngác gật gật đầu:
“Đúng. Có việc gì sao?”
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau Tạ Trường Lâm, đằng sau hắn có hai nam đồng đang đứng, chắc khoảng mười lăm mười sáu tuổi gì đó. Một người thay hắn cầm ô, một người thì xách gì đó.
“Nếu đây là Mộc gia thì quá tốt rồi!” Lông mày Tạ Trường Lâm giãn ra, gương mặt hiện nét vui vẻ, chỉnh chu lại bản thân, cười nói:
“Tại hạ vì thực hiện hôn ước mà đến, cố ý từ kinh thành đến đây, hướng Mộc bá phụ cầu hôn.”
“ Cầu hôn!?” Giọng Mộc Tử Câm đột nhiên ngân cao lên, choáng váng không ngừng nhìn cái người tên Tạ Trường Lâm này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.