Editor: Dương Trà Hai người Ninh Tuấn Ninh Đào nghe vậy nhìn sang Ninh Vô Ưu. Thấy hắn không phản đối, lập tức chạy trối chết ra ngoài. Khám nghiệm tử thi đối với Mộc Tử Câm cũng chẳng phải là chuyện xa lạ gì, mẫu thân nàng là pháp y, từ nhỏ đã nhìn quen xác chết, không thấy xa lạ tý nào. Nàng bỏ đi lư hương, từ trong tay áo lôi mẩu khăn chuẩn bị từ trước ra, chuẩn bị bịt kín mũi với miệng. Tay tự dưng bị người nắm chặt. Nàng hơi sửng sốt, xoay lại kinh ngạc, thấy Ninh Vô Ưu vẫn còn chưa ra ngoài. Hắn đưa cho nàng một chiếc khăn gấm trắng tinh. “Buộc bằng cái này, nhìn nó vẫn sạch sẽ hơn nhiều cái trong tay ngươi. Nếu ngươi bị mùi thối rữa xông đến nhiễm bệnh, án này liền không có ai phá.” Trong tay nàng cầm một cái khăn khô, mà trong tay hắn cầm gấm sợi mịn màng, cái này tất nhiên là ngăn mùi tốt hơn cái khăn của nàng rồi. Nàng nhíu mày, khẽ gật đầu. Tất nhiên nàng sẽ không để bản thân mình nhiễm mùi, cung kính cầm lấy, bịt kỹ mũi miệng, đi vào trong phòng. Giữa phòng xác, mười phần lãnh lẽo, lúc tối lúc sáng. Vừa bước vào liền bị một cơn gió lạnh ập tới mặt. Nàng châm đuốc, xoay người nhìn thấy giữa phòng là một thi thể không đầu. Nhìn quan phục trên người mà đoán, vị này chắc là ngự sử đại nhân. “Ta cần mang thi thể đặt xuống đất.” Nàng nhìn qua thi thể, quay đầu nói với lão tháp y. Lại không ngờ, nhìn thấy trong phòng nhiều ra thêm một người. Người này khoác áo lông cừu, trong tay cầm ấm lô, khăn gấm che kín mũi, lẳng lặng đứng ở một góc, cách cũng không quá xa, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. Nàng không ngờ, Ninh Vô Ưu cũng vào đây. “Đem thi thể nâng xuống.” Hắn chỉ thản nhiên liếc một cái, vẻ mặt đương nhiên sai lão tháp y. Lão pháp y vội vàng giúp Mộc Tử Câm nâng xác từ quan tài ra. “Cẩn thận, không được để thi thể biến dạng, không nên phá hủy hiện trạng thi thể.” Xác chết đã đông cứng, người chết đã được hơn hai mươi ngày, hiện tượng thi thể cứng lại cũng đã giảm. May mà đặt trong phòng băng, được làm đông lạnh, rất dễ dàng vác xuống. Hai người đem thi thể đặt cẩn thận xuống dưới đất. Mộc Tử Câm nói với lão pháp y: “Ta nói, ngài viết lại quá trình khám nghiệm.” Đôi lông mày lão pháp y chợt nhíu lại. “Viết lại? Thực ra kết luận đã sớm viết rồi, vừa nãy ta còn đưa cho vương gia xem.” “Ngài viết cái cũ là kết quả của ngài khám, ta bảo viết lại thuận tiện cho việc phán đoán của ta hơn.” Nàng nhìn khối thi thể còn nguyên vẹn như ban đầu, hiển nhiên nó chưa được nghiên cứu một cách kỹ lưỡng. Chỉ sợ, lão pháp y này chỉ xem qua loa bên ngoài xác chết mà nói ra miệng thôi. Huống hồ chuyện quỷ thần giết người mất đầu khiến người người đều sợ hãi, chắc lão cũng sợ mạo phạm quỷ thần nên không dám xúc phạm thi thể để tìm chứng cứ!? “Ngươi cứ làm theo lời của hắn là được.” Ninh Vô Ưu trầm giọng phân phó. (Edit: vì Ninh Vô Ưu vẫn chưa biết chị là nữ nên ta để xưng là ‘hắn’ nha! Lúc nào là lời tác giả thì vẫn xưng ‘nàng’ như thường!) Lão pháp y cũng không trái lời Sở vương, lập tức cầm giấy và bút, chuẩn bị ghi lại. Nàng đứng dậy, đi đến phía sau thi thể, quỳ người xuống, từ từ cúi người xuống quan sát miệng gáy phía sau thi thể. Lão pháp y thấy vậy đờ người ra, mắt thấy mặt nàng gần như chạm vào thi thể, cây bút trong tay suýt rơi xuống đất lần nữa. Ninh Vô Ưu hơi nhăn mày, có chút không vui quay đầu, trong lòng mường tượng lại hình ảnh nàng cúi người khám thi thể vừa rồi. Người này! Thật không biết để ý gì cả, thi thể bẩn như vậy, hắn cứ thế mà cúi gần như vậy! Trong lòng hắn không thoải mái, nói không nên lời đó là cảm xúc gì. Ngày ấy bên ngoài tuyết bay đầy trời, dưới chiếc dù Thanh Trúc, bóng hình mềm mại như lan, lưng thẳng như trúc. Người như thế không nên có mặt trong phòng xác này, càng không nên tiếp xúc thân mật với mấy cái xác tanh tưởi như vậy! Hắn nhịn không được nhúc nhích thân mình, hướng về phía nàng, thấy chiếc eo thon thả hơi cong, đưa tay tóm lấy, cứ vậy đem nàng nhấc lên. “Vương gia ngài làm gì…?” Nàng giật mình, đổi thành tư thế quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn. “Ngươi thật là lôi thôi!” Hắn nhíu mày, nét mặt đầy ghét bỏ nhìn nàng. “Ngươi không thể cách xa cái xác vừa thối vừa bẩn này một chút à?” Lại nhìn xuống tay nàng, móng tay hồng thuận óng ánh, cái tay này suýt chút nữa là động vào thi thể đi? Hắn lạnh lùng trầm mặt, bễ nghễ nhìn nàng: “Ngươi còn ngại bản thân chưa đủ bẩn?” Lòng nàng thầm nổi giận, nhớ về mấy ngày nay ở chung với hắn, cũng biết người này vô cùng thích sạch sẽ. Chính hắn thích sạch sẽ đã đành, chẳng nhẽ hắn cũng không cho phép những người cạnh bản thân không sạch sẽ sao? Nàng cúi đầu thấp chút nữa, mắng một tiếng trong lòng, khom mình hành lễ. “Vương gia, khám nghiệm tử thi chính là phải làm như thế. Nếu muốn phá được án nhanh chóng, nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân tử vong của mấy người này. Bằng không, không có cách nào đoán được phương pháp giết người của hung thủ.” Nàng hơi hơi cúi người, thấy hắn đứng thẳng tắp ở trước mặt bản thân, đúng là làm khó hắn khi cùng vào trong này với nàng. Chắc hắn nghĩ muốn nhìn một chút, xem xem nàng khám thi thể như thế nào để đoán được vụ án đi. Nàng nín thở một hơi, nói thêm vào: “Nếu vương gia cảm thấy không chấp nhận được, có thể ra ngoài chờ kết quả khám nhiệm tử thi của ta.” “Ngươi là muốn đuổi ta đi?” Giọng hắn càng thêm trầm xuống, im lặng trong thoáng chốc, hừ lạnh một tiếng. “Bổn vương ngược lại càng muốn ở lại nhìn một chút, xem ngươi rốt cuộc là muốn khám nghiệm tử thi như thế nào.” Hắn hơi khép mắt lại, nói sang chuyện khác: “Nghe nói toàn bộ khả năng khám nghiệm người chết của người là được học thập từ mẹ ngươi, có thể hiểu được cái này là gia truyền. Ngươi cũng đừng làm cho bổn vương thất vọng!” “Đương nhiên.” Mộc Tử Câm chấn động trong lòng, thêm phần nhiều là kinh ngạc. Có thể đến tìm nàng nhờ phá án, tất nhiên là đã đem tổ tiên ba đời nhà nàng đều điều tra rõ ràng. Nghe trong giọng nói của hắn, nếu mình khám nghiệm tử thi mà không tìm ra manh mối, như vậy là mình học chưa sâu, vũ nhục năng lực của mẹ. Hắn hơi lùi ra phía sau một bước, cũng không rời khỏi phòng, cứ thế nhìn nàng từ trên cao xuống, lông mày như đao vẫn nhíu chặt như trước. Nàng ngẩng đầu thấy hắn không nói thêm gì, xoay người lại quan sát phần gáy thi thể. “Sơ bộ, xác chết nam không đầu. Danh tính nạn nhân là Ngự sử đại nhân, bốn mươi ba tuổi, chiều cao tầm một mét bảy ba, chết được hai mươi hai ngày, trên người mặc trung y màu trắng bằng gấm cẩm.” Nàng mở miệng nói rõ tình huống thi thể, lão pháp y ở một bên múa bút thành văn, hơi giật mình nghi hoặc nhìn nàng một cái. Thân phận pháp y ti tiện, không ai nguyện ý tiếp xúc. Nhưng vì lão tuổi đã lớn, làm nghề khám nghiệm tử thi cũng vì kiếm miếng cơm. Hành nghề cũng đã được mấy năm, trong lời hướng dẫn của sư phụ trước kia cũng không có việc ghi lại hiện trạng xác chết. Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, cũng cảm thấy cái này có thâm ý, không nhịn được nhìn pháp y trẻ tuổi này một cái. Chỉ thấy nàng hơi hơi nhíu mắt, nhìn chằm chằm cái gáy máu thịt lẫn lộn, như có chút đăm chiêu nói: “Người này bị cắt đầu mà chết. Tuyến nước bọt cùng máu chảy dừng sau gáy. Từ cổ họng đến gáy, miệng vết thương nét cắt gọn gàng sạch sẽ, không có dấu hiệu mạch máu bị rách hay xương cốt bị vỡ. Hẳn là do một vật vô cùng sắc bén một đao mất mạng!” “Nhưng mà…” Lão pháp y dừng bút lại, có chút nghi ngờ nhìn nàng: “Nhưng mà, rất nhiều người đều nói, Ngự sử đại nhân bị quỷ không đầu cắt mất đầu mà chết! Đầu kia, cứ thế liền bay đi, có rất nhiều người nhìn thấy!” “Người ta nhìn được cũng chưa chắc là thật.” Nàng chỉ chỉ sau gáy thi thể, cái lồng ngực kia hiện rõ vệt máu chảy, nhìn vô cùng kinh khủng. Hai tay bỏ ra khỏi thi thể, bản năng đứng dậy đi đến sau Ninh Vô Ưu, lập tức dừng lại, nói tiếp: “Cái này do một thanh hoặc một mẩu thiết bề mặt vô cùng mịn màng bóng loáng sắc bén gây nên, độ sắc có thể so sánh với dao phay chém đứt đôi củ cải thành hai phần. Có thể nói, đó là một lưỡi đao vô cùng sắc bén hoặc do cái gì đó tương tự cắt đầu xuống.” “Nhưng lúc đó vào ban đêm, không có người nào phát hiện có dấu hiệu dùng binh khí, cái đầu không thể tự dưng rời đi như vậy được.” Lão pháp y vẫn như trước không tin. “Không nhìn thấy liền cho là không có sao?” Nàng không muốn nhiều lời cùng lão pháp y này, thầm nghĩ mau chóng kết thúc việc khám nghiệm đi, miễn cho Ninh Vô Ưu hết nhẫn nại sinh tức giận. “Việc của ngài chỉ là ghi chép lại cho tốt, những cái khác không cần hỏi nhiều.” Lão pháp y muốn nói lại thôi, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục viết. Nàng mở rương bên cạnh ra, bên trong được chia làm vài tầng, mỗi tầng để vô cùng nhiều lưỡi dao sếp nghiêm chỉnh, thêm mấy cái kẹp hình dạng lạ. Mi mắt Ninh Vô Ưu hơi động động, lại thấy mỗi lưỡi dao còn chia ra làm mấy loại. Mấy thứ kia, đúng là có thể lắp dùng, có thể tháo cất đi. Hiện tại, nàng đang lôi một bộ dao lưỡi ra, cầm trên tay, để một bên, quay người nói với lão thái y: “Giúp ta đem quần áo trên xác chết này cởi ra.” Lão pháp y suýt chút nữa là giật mình dẫy nẩy, khám nhiệm tử thi cần gì bỏ quần áo, nhìn Sở vương vẫn còn ở đây, làm sao có thể làm như thế được? Bẩn ánh mắt Sở vương điện hạ thì sao? Đây chính là tội lớn! “Mộc Tử Câm, ngươi định đùa giỡn ta phải không?” Giọng Ninh Vô Ưu lạnh lùng phẫn nộ. Mộc Tử Câm nhếch nhếch môi cười, đáy mắt chợt lóe một tia giảo hoạt cùng đùa giỡn, cũng không giám để hắn nhìn ra, chỉ hơi gật đầu nói: “Tiểu nhân không dám. Chỉ là, việc tiếp theo ta muốn làm, chỉ sợ điện hạ không chấp nhận được, vẫn là nên mời điện hạ ra gian ngoài chờ đi.” “Ngươi trực tiếp làm là được.” Hắn liếc một mắt nhìn nàng. “Ta ngược lại càng muốn nhìn một chút, ngươi dám đùa giỡn chiêu trò gì.” Ánh mắt hắn dừng lại ở rương đồ của nàng, giống như rất hứng thú với nó. Thấy nàng sau khi nghe tiếng hắn trả lời, cầm kéo ra, đem quần áo nạn nhân một đường cắt xuống, hiện ra chiếc bụng làn da đen xám trương phồng, lập tức tiếp tục tay cầm đao, lại một đường nữa sạch sẽ lưu loát hạ xuống phanh ra, hiện rõ nội tạng bên trong tanh tưởi đục ngầu! Lão pháp y thấy thế, sợ tới mức vứt giấy bỏ bút, kêu to một tiếng, liên tục hốt hoảng bước dật lùi trốn phía sau. Ninh Vô Ưu lấy mạnh tay che mũi miệng, mồm kinh hãi phẫn nộ kêu lên: “Mộc Tử Câm!” Đồng thời cũng liên tục bước lui về sau mấy bước! Thấy lồng ngực bị mở phanh ra xanh xanh đen đen mấy cái gì đó. Hắn vội quay đầu, chống vào vách tường lạnh lẽo, nói đứt quãng: “Ngươi…vì sao tự dưng…” Hắn cảm thấy nàng nhất định là cố ý làm vậy, cố ý tra tấn hắn… “Vương gia, ngài vừa rồi là đồng ý với ta.” Nàng cũng không quay lại nhìn hắn, nhanh tay cầm dao và kẹp, mở rộng dạ dày thi thể, liếc nhanh rà soát một lần. “Ta nói rồi, phương pháp khám nghiệm tử thi của ta, có khả năng sẽ không có nhiều người chịu nổi. Là người chính miệng đồng ý tùy ta thích thế nào thì làm không phải sao?” Ninh Vô Ưu nhắm chặt mắt, gương mặt vốn đã trắng nay lại thành trắng bệch, hắn cố nén cái tra tấn muốn nôn này, hơi cắn chặt răng nói: “Vậy ngươi nhanh chút… không muốn…” Hắn không muốn chịu bất cứ sự tra tấn nào xuất hiện như thế!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]