Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc.
Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện!
Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống!
“Cạch!”
Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện.
“Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu:
– Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!”
Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí:
“Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?”
“Là ai?”
Mọi người rướn cổ, vừa hiếu kỳ vừa khẩn trương hỏi.
Hai mắt người kể chuyện sáng lên, mày khẽ nhướn một cái:
“Chính là người đã phá được vô số các vụ án – Mộc Tử Câm!”
“Ha—” Bên trong liền phát ra âm thanh kích động của đám người nghe, vẻ mặt kiểu đã sáng tỏ, thêm tý thổn thức.
“Sau đó thế nào? Rốt cuộc hung thủ là ai?”
“Vốn Huyện thái gia cũng đang bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán, thấy Mộc Tử Câm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-vuong-phi/254/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.