Tiếng nói trầm thấp, ngữ khí lạnh lùng không chút ấm áp, khí thế kinh người.
Người tới đúng là Thần vương Ân Phượng Trạm!
Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được cả kinh, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi, nhưng tiếp theo nàng cũng chỉ biết mở to hai mắt của mình.
Thì ra, nam tử vừa rồi còn đứng trò chuyện với nàng lúc này lại biến mất vô ảnh vô tung!
Nhiếp Cẩn Huyên có chút ngốc, mà nhìn bộ dạng quỷ dị của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phương Trạm đang đứng ở cửa, ánh mắt không khỏi lạnh đi vài phần.
"Ngươi đang làm gì? Vì sao lại ở chỗ này? Xem ra Vương phi thật không coi lời nói của bổn Vương ra gì...!Người đâu, đưa Vương phi xuống!"
Không cho Nhiếp Cẩn Huyên cơ hội cãi lại, mệnh lệnh của Âm Phương Trạm vừa đưa ra đã có hai thị vệ bên ngoài cửa bước vào, tư thế chuẩn bị xách nàng xuống - đúng không sai là xách không phải mời...!
"Từ từ, ta có lời muốn nói!"
Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên hoàn hồn, nhưng thị vệ trong phủ sao có thể nghe lời nàng? Thấy lời nói của bản thân không có chút trọng lượng, tức khắc Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy trong ngực như có ngọn lửa bừng cháy.
"Chờ một chút, ta thật sự có chuyện muốn nói! Ân Phượng Trạm, ta đã tìm được nguyên nhân tử vong!"
...!
Không biết do câu tìm được nguyên nhân tử vong của Nhiếp Cẩn Huyên kia vẫn là ba chữ Ân Phượng Trạm nổi lên tác dụng, quả nhiên Ân Phượng Trạm liền gọi hai thị vệ kia lại.
Ngay sau đó, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-vuong-phi-2/4084588/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.