Ngày chúng tôi rời thành Xuân Lạc để về quê hương Xuân Bách cũng đến, tên Khánh Bang hắn mua hẳn một chiếc xe ngựa lớn phía sau có bậc gỗ dài để chất đồ. Công tử đi xa đúng nghĩa, một mình tên ôn Khánh Bang đã hết hai gương đồ, tôi và Xuân Bách ngoại trừ những món đồ cậu ấy mua cho nhà thì căn bản chúng tôi chỉ có hai túi đồ vừa phải; Đại Bát thì trái ngược hoàn toàn anh ta là người đi lưu lạc, trong tay chỉ có một túi đồ đeo bên mình khá đơn giản. Như đã hẹn chúng tôi tập trung ở ngoài thành phía Tây hướng thẳng qua hai thủ phủ Châu Minh và Châu Tây hết mười ngày trên đường chúng tôi thuê nhà trọ hoặc đống trại trong rừng để nghỉ, Xuân Bách và Khánh Bang lần đầu đi xa nên sức khỏe không ổn định cách vài ngày lại bị cảm hoặc đau mỏi nên thời gian chúng tôi đi chậm hơn so với tiến độ. Đại Bát nói từ thành Xuân Lạc đến Tây Vực tầm hai mươi ngày nhưng với tiến độ như thế này hơn ngày thứ mười lăm chúng tôi chỉ mới qua được hai phủ tức chỉ mới một phần ba chặn đường. Đại Ca Xuân Bách nhận được bồ câu đưa thư từ ba mẹ cho biết cả gia gia đình rất vui khi nghe tin Xuân Bách vẫn còn sống đặc biệt là mẹ của cậu ấy, bà ấy rất mong chờ ngày được gặp lại con trai mình. Xuán Bách đọc thư xong cậu ấy đã cười mỉm suốt chặn đường đi.
Cuối giờ chiều hôm ấy chúng tôi dừng chân tại thị trấn nhỏ ven đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-trach-dong-bach/1011345/chuong-4-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.