Hôm sau, tôi và Xuân Bách đến nha môn sớm, do Đại Nhân đã ra lệnh từ trước nên hai đứa tôi đã trực tiếp qua nhà xác nha môn mà không cần tham kiến Đại Nhân. Nhà xác nằm gần cuối dãy hành lang huyện đường, căn phòng bề ngoài khá là âm u, xung quanh có trồng vài cây nhưng dường như không thể xanh tốt nổi, cảnh tượng toát ra khí lạnh của cõi âm khiến người sống không dám tới gần, kẻ chết đi lại càng thích nơi này.
[ Cũng đúng nơi này tạm lưu giữ tử thi trong những vụ án chưa được phá trong thành nên oán khí khá là nặng nề ].
Vào bên trong, tôi cảm giác nơi này đúng hơn là nhà tang lễ bên thế giới của tôi hơn, một mùi thuốc kèm hương trầm khá nồng xông thẳng vào mũi làm tôi nhảy mũi liên tục mấy cái:
- Hắt xì, hắt xì!!!!......
[ Trời ạ nó còn nồng hơn cả mùi formaldehyde hay xylene mà tôi ngửi từ lúc mới vào nghề tới giờ, thật kinh khủng khiếp].
- Xuân Bách cười cười, nói: " Mùi này có từ việc ướp tử thi để giảm tránh việc tử thi bị phân hủy theo tự nhiên; nghe mùi tôi có thể nhận ra vài nguyên liệu gồm có đinh hương, dầu tràm, quế.... còn có thêm gì nữa thì chỉ có những người làm trong này mới biết, anh có nhớ được không?".
- Tôi nheo đôi chân mài lại, nghĩ ở thời đại của tôi đâu có dùng mấy loại này nữa; đã có phòng lạnh, tủ đông ướp thi thể, formaldehyde,... giúp bảo quản thi thể lẫn nội tạng người rồi. Tôi làm sao biết các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-trach-dong-bach/1011311/chuong-2-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.