Nhờ có thói quen không bao giờ đi làm trễ về nhà sớm của Triển Chiêu mà Bạch Ngọc Đường cũng chưa bao giờ đến chỗ làm muộn. Có điều sáng sớm ngày hôm nay, khi họ đến được phòng nghiên cứu thì đã thấy nơi này đang trong cảnh bận ngập đầu.
“Hey, mấy nhóc, tới rồi à!”
Âu Dương Xuân ngồi trên chiếc ghế tựa gần cửa sổ, tay phải cầm cái bánh quẩy đang gặm dở một nửa, tay trái bưng cốc sữa đậu nành, miệng vừa nhai nhồm nhoàm vừa tranh thủ hỏi thăm đôi ba câu với hai người, áo khoác đồng phục bên ngoài không cài khuy để lộ ra nếp áo quần nhăn nhúm bên trong, giống như là chưa kịp chỉnh trang gì đã vội vàng lao ra ngoài vậy.
“Âu Dương đại ca, anh đến sớm thật đấy.” Triển Chiêu cười cười với hắn, chỉ trông bộ dạng đấy của hắn thôi cũng đã đoán được bảy, tám phần mười rồi.
“Đành chịu thôi. Chuyện hai vị nữ quyến nhà Trần Húc bị bắt cóc tống tiền ngày hôm qua các cậu đã biết cả rồi chứ?” Âu Dương trả lời: “Sáng sớm nay, tôi vội vàng mang băng video đến phòng giám định trên lầu, bây giờ mới mượn chỗ các cậu tranh thủ ăn được bữa sáng.”
“Băng video gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Âu Dương Xuân ngoạm cái bánh quẩy trên tay, tu một hớp sữa đậu nành, đoạn mới nói, “Băng video đe dọa bọn bắt cóc thu lại, dùng dịch vụ chuyển phát nhanh gửi đến nhà họ Trần, trong đó ghi lại hình ảnh người bị hại trong tay bọn chúng, còn có cả lời hăm dọa gì đó nữa.”
“Không điều tra thông qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-thu-sach-he-liet/81221/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.