Sư phụ không lên tiếng, một công an địa phương nói: “Chuyện này không thể xảy ra được, hai năm trở lại đây trang bị cá nhân của chúng tôi đã thay đổi, không còn dùng dùi cui cao su loại này nữa, đều đổi thành loại khác tiện dụng hơn rồi.”
“Bây giờ có nơi nào vẫn còn sử dụng loại dùi cui cao su này không?” Sư phụ hỏi.
“Hình như mấy người làm bảo vệ vẫn dùng.” Anh công an có vẻ biết rõ chuyện này.
“Bảo vệ?” Đội trưởng đội hình sự hỏi.
“Có khả năng khá lớn, nhưng chú ý đến những người bảo vệ đã từng trong quân ngũ.” Sư phụ nói.
“Từng đi trong quân ngũ ư?” Cảnh sát hình sự rất hứng thú trước công tác khắc họa tội phạm, bởi nếu có thể miêu tả chính xác thì sẽ thu hẹp được phạm vi điều tra, lại tiết kiệm khá nhiều chi phí.
“Cũng chỉ để các cậu lưu ý thôi.” Sư phụ vẫn bảo thủ với việc tin tưởng vào suy đoán có căn cứ không rõ ràng, “Mọi người xem đây.”
Sư phụ chiếu tấm ảnh chụp bên cẳng chân của thi thể, nói: “Đằng sau cẳng chân có một vết bẩn in trên quần, vết bẩn này rất đặc thù. Tuy nhìn không rõ lắm, nhưng cơ bản có thể khẳng định đây là một vết giày.”
“Vết giày này nói lên điều gì?” Đội hình sự nôn nóng hỏi.
“Nếu chỉ nhìn vết giày này thì chẳng nói lên được điều gì, nhưng kết hợp với vài tổn thương rất nhỏ lại có kết quả khác.” Sư phụ chiếu ảnh chụp bàn tay thi thể, “Ngón giữa, ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-tan-minh-he-liet-nguoi-giai-ma-tu-thi/2215353/chuong-9-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.