Chương trước
Chương sau
Tôi hăng hái nói: “Thế này nhé, nếu mang thi thể từ nhà đến cầu vượt cao tốc để ném xuống, mà băng đá trong thi thể chưa tan hết, vậy chứng minh được ít nhất hai vấn đề. Thứ nhất, nhà nạn nhân hẳn là cách đây không xa, không cần phải đi mấy tiếng đồng hồ vượt cả ngày đêm. Thứ hai, sáng sớm hôm nay phát hiện được thi thể, các mảnh xác không bị giữ tại hiện trường quá lâu, thời gian sau khi bị vứt xuống cầu cũng không dài, nên chỉ cần tra xét những xe đi qua trạm thu phí trên cầu trong đêm qua là được. Khoanh vùng được thời gian, cũng có thể giảm bớt số đối tượng cần điều tra.”

Chi đội trưởng Hoàng và bác sỹ Cao đều tỏ vẻ tán thành ý tưởng của tôi, họ gật đầu cười.

Anh Hoàng bổ sung thêm: “Trên cầu vượt có nhiều xe cộ đi lại, ban ngày hung thủ không dám dừng xe ném thi thể, nên quá nửa là thừa dịp đêm khuya vắng vẻ, ít xe lại khó quan sát để vứt cái xác.”

Sau khi Lâm Đào hỏi han cẩn thận căn cứ dẫn đến suy đoán của chúng tôi, cậu ta lại vội vã rời đi.

“Tôi nghĩ đá vụn tìm thấy trong bàng quang còn có một tác dụng khác.” Chi đội trưởng Hoàng mỉm cười nói, “Nếu chúng ta phát hiện được đối tượng tình nghi, chưa biết chừng còn có thể tìm thấy vết máu trong tủ lạnh, đây chính là chứng cứ có tính quyết định.”

“Hung thủ chắc chắn sẽ dọn dẹp hiện trường cắt thi thể.” Tôi gật gù nói: “Nhưng tủ lạnh dùng để đông lạnh thi thể thì chưa chắc đã làm sạch được.”

Dù cái xác có bị cưa thành nhiều phần nhỏ, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng người đã khuất, chúng tôi vẫn cố gắng khâu lại thi thể, giúp nạn nhân có một thi thể hoàn chỉnh.

Khâu xác xong xuôi, chúng tôi cởi trang phục giải phẫu, lúc đang rửa tay thì Chi đội trưởng Hoàng nhận được điện thoại. Sau khi cúp máy, anh mang khuôn mặt nghiêm trọng, nói: “Có vẻ như chúng ta đã xem nhẹ việc khoanh vùng đối tượng vứt xác. Lâm Đào vừa gọi điện về, họ đến trạm thu phí cầu vượt, chỉ mới tìm đọc số liệu xe qua trạm, đêm qua tính từ lúc trời tối đến lúc tìm thấy thi thể thì đã có hơn hai nghìn chiếc xe đi qua trạm thu phí.”

“Nhiều thế! Trạm thu phí này kiếm được bộn tiền ấy nhỉ.” Bác sỹ Cao nói một câu không liên quan.

“Đúng là hơi nhiều thật, nếu tra xét từng chiếc chắc phải mất cả năm.” Tôi nhíu mày, “Tiếc rằng thời gian tan đá đã bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ trong xe, lại thêm việc một số bộ phận bị phơi ra ngoài không khí nên công tác thực nghiệm sẽ không thuận lợi, càng chẳng có cách nào khác để xác định xem sau khi đưa thi thể ra khỏi tủ lạnh bao nhiêu tiếng đồng hồ mới đạt mức độ tan đá như thế này, nếu không thì đã tính toán chính xác hơn một chút.”

Cả nhóm chúng tôi ngồi thẫn thờ trong phòng thay đồ bên cạnh phòng giải phẫu, tự mình nghĩ cách giải quyết.

Đột nhiên, tôi và Chi đội trưởng Hoàng cùng đồng thanh: “Túi đựng xác!”

Vì túi đựng xác đều là loại túi nilon thông thường nên chúng tôi không coi trọng, chỉ kiểm tra và xác định không có vật chứng bám ở trên và trong túi. Bây giờ công tác thu nhỏ phạm vi điều tra gặp khó khăn, tôi và anh Hoàng đều nghĩ đến mấy cái túi nilon in chữ màu mè kia.

Chúng tôi lại đeo găng tay lên, cầm chín chiếc túi lên xem xét cẩn thận.

“Có thể dựa vào chất liệu túi mà suy ra nơi sản xuất và tiêu thụ túi hay không?” Chi đội trưởng Hoàng tách riêng ba chiếc túi trong số đó, thấy túi không có gì khác với loại túi bình thường. Túi trơ trụi, không có lấy một chữ.

Nhưng khi anh Hoàng sờ đến ba chiếc túi nilon cuối cùng, chúng tôi dường như đã tìm được manh mối.

Ba chiếc túi này lần lượt in chữ “Tam Liên”, “Vạn Gia Nhạc” và “Hương”.

“Tam Liên” và “Vạn Gia Nhạc”(1) thì không có gì lạ, khắp tỉnh tôi có rất nhiều siêu thị của hai thương hiệu này, nhưng chữ “Hương” kia lại rất đáng chú ý.

“Túi này rất có tính đặc thù, liệu có thể điều tra ra địa điểm nào không?” Tôi chỉ vào chiếc túi in chữ “Hương” hỏi.

“Hình như tôi từng thấy rồi, chờ chút…” Một điều tra viên lên tiếng, rồi anh ta lập tức cầm di động nhấn số. Sau khi hỏi vài câu ngắn gọn, anh ta cúp máy, hào hứng nói: “Là túi của cửa hàng Hương Quý Nhân.”

“Hương Quý Nhân?” Tôi, Chi đội trưởng Hoàng và bác sỹ Cao đồng thanh, có vẻ chúng tôi đều chưa từng nghe qua cái tên kì lạ này.

“Bạn gái tôi mở quán trà.” Điều tra viên nói, “Hương Quý Nhân là một nhà cung cấp lá trà, bạn gái tôi từng mang về nhà một cái túi giống y hệt túi này”

“Tốt! Điều tra xem Hương Quý Nhân có nguồn gốc như thế nào.” Chi đội trưởng Hoàng vừa cởi găng tay vừa nói.

Cả buổi chiều tôi nằm trên giường trong nhà khách, ngổn ngang trăm điều suy nghĩ, không có đầu mối, cũng chẳng biết bước tiếp theo phải làm thế nào.

Buổi tối tại cuộc họp ban chuyên án, công tác điều tra về nhãn hàng Hương Quý Nhân đã hoàn thành. Hương Quý Nhân là một xí nghiệp dây chuyền ở thành phố Vân Thái, chuyên kinh doanh trà, tổng cộng có bốn cửa hàng, ba cái đặt ở Vân Thái, một cái đặt tại thành phố Cầm Lăng bên cạnh. Do chỉ chuyên bán lẻ, quy mô kinh doanh nhỏ nên cả bốn cửa hàng đều không ghi chép về việc xuất hàng ra ngoài với số lượng lớn.

“Xem ra khả năng lớn nhất là hung thủ sống tại Vân Thái hoặc Cầm Lăng.” Chi đội trưởng Hoàng nói, “Tuy không thể loại trừ khả năng người nơi khác đến đây mua trà mang về, nhưng bằng phương pháp thống kê có thể thấy khả năng hung thủ sống ở hai thành phố này là rất cao, dù thế nào cũng phải cho người đi điều tra ở cả hai nơi.”

“Đúng vậy, nếu hung thủ là người Vân Thái, vậy căn cứ vào điểm ném thi thể ở phía Bắc cầu vượt, chúng ta có thể kết luận hắn đi từ trạm thu phí phía Đông lên cầu, sau đó quay lại từ trạm thu phí phía Tây nằm ở dưới cầu. Hắn hoàn toàn có thể tìm một nơi không người trong thành phố để ném thi thể, hoặc lái xe đến thành phố khác để làm việc đó, chứ đã lên đến cầu cao tốc chẳng lẽ còn ném thi thể ở thành phố mình sống.” Tôi nói, “Cho nên em cảm thấy rất có thể hung thủ là người Cầm Lăng.”

Chi đội trưởng Hoàng gật đầu, đáp: “Để tránh sai sót, chúng ta vẫn chia hai tổ đi điều tra tư liệu tại các trạm thu phí. Thứ nhất, điều tra những chiếc xe đi từ trạm phía Đông và quay lại từ trạm phía Tây trong khoảng thời gian đã xác định. Thứ hai, cũng trong khoảng thời gian đó, điều tra những xe đi từ thành phố Cầm Lăng lên cầu cao tốc, băng qua hai trạm thu phí Đông và Tây của Vân Thái, rồi vài tiếng sau lại đi về qua trạm thu phí Cầm Lăng.”

Sáng sớm hôm sau, tin tốt nối đuôi nhau tới. Trong đêm xảy ra vụ án, không có xe nào của Vân Thái đi từ trạm phía Đông rồi quay về qua trạm phía Tây, nhưng có bốn xe đăng ký biển số Cầm Lăng, đêm đó đi từ Cầm Lăng tới Vân Thái rồi quay lại Cầm Lăng vào sáng hôm sau. Cảnh sát đã điều tra rõ danh tính của chủ nhân bốn chiếc xe này.

“Từ hai nghìn chiếc xe giảm xuống còn bốn chiếc, nếu hung thủ nằm trong bốn kẻ này thì suy đoán của chúng ta đã phát huy tác dụng.” Chi đội trưởng Hoàng nói, “Giờ chỉ sợ hung thủ là người nơi khác tới Vân Thái hoặc Cầm Lăng, sau đó mua trà mang đi.”

Thấy được sự lo lắng của anh Hoàng, tôi đáp: “Dù thế nào cũng phải điều tra kĩ bốn người này đã.”

Chi đội trưởng Hoàng gật đầu, chuẩn bị sắp xếp bước điều tra tiếp theo, tôi vội vàng nói: “Còn một vấn đề quan trọng phải chú ý. Cần điều tra những khu nhà ở Cầm Lăng gần siêu thị Tam Liên, siêu thị Vạn Gia Nhạc và cửa hàng Hương Quý Nhân.”

Bác sỹ Cao nói: “Đúng, điều này tôi chưa hề nghĩ tới. Đồng thời dùng túi nilon của ba nơi này, vậy hung thủ là kẻ có thể tìm loại túi ấy một cách dễ dàng, chứng tỏ rất có thể hung thủ sống gần cả ba nơi.”

“Chúng tôi đã tính đến rồi.” Một điều tra viên nói, “Tôi là người Cầm Lăng, tôi biết chỉ có vài khu nhà là gần ba cửa hàng này. Trong bốn chủ xe có người họ Tưởng sống tại một trong những khu nhà đó, hắn ta là tài xế xe vận tải. Vì vận chuyển hàng hóa nên buổi đêm đến Vân Thái rồi nhanh chóng rời đi là chuyện bình thường. Lúc đầu hắn ta là người ít khả nghi nhất, nhưng nghe các anh nói lại thấy hắn là kẻ đáng nghi nhất.”

“Hắn là tài xế xe vận tải sao?” Tôi hỏi, “Có làm thêm việc gì khác không?” Chi đội trưởng Hoàng cũng vội nhìn người điều tra viên, vì chúng tôi nhớ tới chi tiết trong nhà hung thủ có khả năng có cưa máy.

“Chủ yếu là chở gỗ. Hắn cưa gỗ tại một lâm trường, sau đó vận chuyển gỗ tới các thành phố lân cận.” Điều tra viên đáp.

Tôi và Chi đội trưởng Hoàng liếc nhìn nhau, ngầm hiểu mà mỉm cười.

“Mau điều tra quan hệ xã hội của hắn.” Tôi nói, “Nếu đã cưa xác thì khả năng cao là người quen. Ngoài ra, tìm cơ hội kiểm tra xe của hắn ta, xem có thấy vết máu hay gì đó không.”

“Được, chúng tôi có tổ công tác làm việc tại Cầm Lăng, bây giờ tôi lập tức đi sắp xếp.” Chi đội trưởng Hoàng nói,

Vừa dứt lời, điều tra viên đang phụ trách điều tra bên ngoài gửi tin báo về, có người lái xe phát hiện một chiếc xe vận tải lớn đỗ trên đoạn cầu cao tốc gần hiện trường lúc khoảng 2 giờ sáng hôm xảy ra án mạng. Vì chiếc xe tải đó không bật đèn pha mà chỉ bật đèn xi nhan nên khiến cho người lái xe chú ý.

“Vậy xem ra tên họ Tưởng rất có thể là hung thủ.” Chi đội trưởng Hoàng nói, “Đi làm thủ tục điều tra, kiểm tra xe và tủ lạnh của hắn. Mặt khác, cần theo dõi tên họ Tưởng, nếu hắn có ý định chạy trốn thì phải bắt ngay về đây.”

Năm tiếng đồng hồ sau đó, khi tôi đang dựa vào ghế trong phòng họp chuyên án ngủ thì có một tiếng chuông điện thoại lanh lảnh đánh thức tôi. Giọng nói trong điện thoại vang lên: “Trong tủ lạnh nhà tên họ Tưởng có vết máu, qua thí nghiệm ban đầu của đội pháp y thành phố Cầm Lăng, chúng tôi xác định đó là máu người, hiện đang tiến hành xét nghiệm DNA.”

Chi đội trưởng Hoàng vui vẻ nhướng đuôi lông mày, mạnh tay vỗ bàn: “Bắt về thôi!”

Sau khi bị bắt về đồn, tên họ Tưởng vẫn không chịu nhận tội. Dù xét nghiện DNA đã xác định vết máu trong tủ lạnh nhà hắn là máu của nạn nhân, nhưng hắn ta vẫn tỏ vẻ gà chết không sợ nước sôi, không nói bất cứ điều gì.

Hắn ta kiên trì chống chọi cả ngày, cho đến tận khi điều tra viên điều tra được hắn có quen biết một gái mại dâm, mà cô này lại đang mất tích.

Trước khi người nhà cô gái mại dâm đến thành phố Vân Thái nhận diện thi thể, tên họ Tưởng cuối cùng cũng cúi đầu nhận tội trước những chứng cớ rõ ràng.

Tên họ Tưởng vốn là khách quen của cô gái mại dâm này. Hôm đó lúc cùng tắm với nhau, cô gái ấy trêu đùa vài câu khiến hắn ta tức giận. Hắn liền đánh cô rồi nhấn đầu cô xuống bồn tắm đến phát sặc. Không ngờ chỉ sặc vài cái thì cô gái bỗng nhiên bất động. Thấy cô gái mại dâm đã chết, hắn nghĩ không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, vì vậy hắn học theo TV, đem cưa xác cô gái rồi ném đi. Hắn cảm thấy sẽ không ai chú ý đến một cô gái mại dâm đầu đường xó chợ bị mất tích, trên cầu vượt lại có nhiều xe như vậy, nếu hắn âm thầm đem vứt thi thể thì thần không biết quỷ chẳng hay, hắn sẽ không bị phát hiện, chắc chắn cảnh sát sẽ không bao giờ điều tra ra hắn. Không ngờ, chính những chiếc túi nilon đã bán đứng hắn ta.

Vụ án được phá một cách thuận lợi, nhưng khi tôi và anh Hoàng nhìn thấy người mẹ nuôi tàn tật của cô gái mại dâm nước mắt nhạt nhòa gào khóc, khi chúng tôi biết cô ấy là trẻ mồ côi được nhận nuôi, hàng ngày một mình lăn lộn kiếm tiền nuôi sống mẹ nuôi tật nguyền và em trai thiểu năng trí tuệ, chúng tôi không thể nào vui nổi.

Chi đội trưởng Hoàng nói: “Mạng sống không phân biệt sang hèn, tuy cô ấy là gái mại dâm, nhưng thực sự là một cô gái tốt.”

Vụ sau: Bóng ma bên gối

(1)“Tam Liên” và “Vạn Gia Nhạc” là hai thương hiệu siêu thị, dịch nôm na là Ba Bông Sen và Nhà Nhà Vui Vẻ, tương tự như Vinmart, BigC… bên mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.