Chương trước
Chương sau
Bác sĩ Triệu đã từng tập huấn một năm ở sở Công an tỉnh nên không hề ngạc nhiên trước suy luận này, anh ta gật đầu nói: "Đồng ý. Vị trí tổn thương của nạn nhân ở vùng bụng bên trái và dưới nách bên trái, điều này chứng tỏ hung thủ đã cầm dao tay phải và hành hung trực diện. Nếu cầm dao bằng tay trái thì không thể hình thành vết thương theo hướng đó, cũng không thể cầm dao tay trái để đâm lén nạn nhân từ phía sau."
Tôi bổ sung thêm: "Sáu vết thương trên thi thể, có ba chỗ đâm trúng xương sườn, hai chỗ cứa đứt xương sườn, cho thấy hung thủ đâm rất mạnh. Loại dao nhỏ có lưỡi rộng 3 centimet thông thường không có gờ che tay, bởi vậy khi mũi dao đâm phải vật cản, tay của hắn sẽ trượt lên phía trước theo hướng đâm. Lúc nãy tôi đã nói, con dao rất sắc, nếu tay cầm dao bị trượt tới lưỡi dao, rất có thể sẽ bị thương."
"Phải!" Bác sĩ Triệu nói. "Điều này thì không cần giải thích, tôi hoàn toàn đồng ý. Vậy còn vấn đề thứ ba?"
Tôi đằng hắng lấy giọng, nói tiếp: "Thứ ba, tôi cho rằng hung thủ có thể là người quen của nạn nhân, hoặc có thể là phụ huynh học sinh."
"Sao kia?" Bác sĩ Triệu sửng sốt. "Điểm này có liên quan đến phương hướng điều tra đấy, anh có bằng chứng gì không?"
* * *
"Anh Vĩnh đừng vội, hãy nghe tôi phân tích trước đã." Tôi cười nói, "Lúc trước, tôi và Lâm Đào cũng đã thảo luận về vấn đề này, Dương Phong vừa mở cửa đã bị đâm ngay tại chỗ theo lời ông ta kể, hay là đi tới bên cạnh ghế sofa mới bị đâm? Đây là một điều hết sức quan trọng nhưng cũng rất khó đoán, bởi vì ở cả hai chỗ đều có vũng máu và vết máu dạng nhỏ giọt."
"Vậy anh đã phán đoán thế nào?"
"Nếu phân tích căn cứ vào vết máu, Dương Phong có lẽ bị đâm ở bên ghế sofa." Tôi nói. "Tôi đã quan sát kỹ lưỡng hình dạng vết máu, vết máu ở gần ghế sofa được tạo thành bởi những giọt máu lớn nhỏ xuống, bắn tóe ra xung quanh tạo nên những tia khá dài, cho thấy vị trí chảy máu cách mặt đất khá xa, cũng có nghĩa là vị trí vết đâm khá cao. Còn những tia máu bắn tóe ra xung quanh giọt máu tại cửa chính lại khá ngắn, cho thấy vị trí bị thương khá thấp. Điều này vừa hay cũng phù hợp với quỹ đạo di chuyển của nạn nhân sau khi bị thương. Sau khi cơ thể yếu đi, trọng tâm cơ thể sẽ hạ thấp xuống. Dương Phong sau khi bị đâm đã bỏ chạy ra cửa, nhưng vì kiệt sức, rất có thể đã phải ngồi thụp xuống cửa một lát lấy sức rồi mới tiếp tục chạy ra ngoài kêu cứu."
"Nghe anh nói vậy, tôi cũng đã nghĩ ra một điều." Bác sĩ Triệu nói. "Nếu vừa mở cửa đã bị đâm ngay, Dương Phong vẫn đứng trước cửa chính thì kiểu gì cũng phải kêu cứu chứ? Chẳng lẽ hàng xóm lại không nghe thấy tiếng kêu?"
Tôi khẽ gật đầu, nói: "Còn có một chứng cứ cực kỳ quan trọng."
Bác sĩ Triệu nhìn tôi chằm chằm, tràn đầy mong đợi. Tôi lại ra vẻ bí hiểm, thong thả uống một ngụm nước, mỉm cười nói: "Không biết anh có chú ý thấy không, tổn thương trên cơ thể nạn nhân có một đặc trưng vô cùng rõ rệt."
Bác sĩ Triệu ngẫm nghĩ một lát, không biết tôi muốn nói tới điều gì, bèn lắc đầu.
Tôi giải thích: "Anh xem, trên người Dương Phong có sáu vết thương, ba vết thương ở vùng hạ sườn, ba vết thương ở dưới nách, đều ở bên trái, khoảng cách giữa hai vết thương không vượt quá 20 centimet. Anh có thấy sáu vết thương này rất tập trung không?"
"Hiểu rồi!" Bác sĩ Triệu như thể đã bừng tỉnh, kêu lên. "Ngay phía sau cửa chính của hiện trường là phòng khách rộng rãi. Nếu hung thủ rút dao đâm ở ngay đó, Dương Phong sẽ có thừa không gian để né tránh, vậy thì mật độ vết thương không thể dày đặc như vậy được."
"Phải! Ý của tôi chính là như vậy." Tôi lại bổ sung. "Có lẽ là trước tiên, hung thủ đã đâm vào vùng hạ sườn ở bên trái bụng trên của Dương Phong. Dương Phong theo phản xạ ôm đầu né tránh, mới để lộ vùng dưới nách bên trái ra trước mặt hung thủ. Điều này chứng tỏ khi nạn nhân bị đâm, ông ta không còn không gian để né tránh, chỉ còn biết ôm đầu tự vệ."
Trong mắt bác sĩ Triệu lóe lên một tia phấn khích: "Vết máu lớn bên ghế sofa nằm ở góc hẹp giữa ghế sofa và bức tường, nếu Dương Phong bị đâm ở vị trí này, sẽ không thể có không gian né tránh."
"Nếu Dương Phong bị một người đứng ngay bên cạnh ghế sofa trong phòng khách rút dao đâm, trong khi sàn nhà phòng khách lại không hề có dấu vết vật lộn ẩu đả, điều này chứng tỏ rằng hung thủ có thể ung dung đi vào trong nhà Dương Phong, hay nói cách khác, Dương Phong đã dẫn hung thủ vào trong phòng khách." Tôi tiếp tục phâu tích. "Như vậy, chúng ta buộc phải chắp nối vụ án với hai chai Ngũ Lương Dịch trên ghế sofa."
"Ý của anh là, hung thủ mang quà tới biếu?"
"Đúng vậy!" Tôi khẳng định chắc nịch. "Thường thì người ta sẽ không bày thử quà tặng cao cấp như vậy ở vị trí lộ liễu trong phòng khách. Dương Phong là giáo viên, cũng phải giữ gìn hình tượng nhà giáo. Nếu ông ta có nhận quà biếu của phụ huynh, sẽ không thể trưng ra trước bàn dân thiên hạ như thế. Nên khả năng duy nhất là ông ta vừa mới nhận quà, chưa kịp cất đi. Như vậy, kết hợp với phân tích trước đó, tôi rất nghi ngờ hung thủ là phụ huynh học sinh tới nhà Dương Phong biếu quà."
"Tôi vẫn còn một khúc mắc." Bác sĩ Triệu xem ra đã đồng tình với quan điểm của tôi. "Nếu là phụ huynh thì Dương Phong phải quen mặt chứ, vậy thì tại sao khi cảnh sát khu vực thẩm vấn, ông ta lại nói hung thủ là một tên côn đồ không quen biết?"
Tôi trầm ngâm một lát rồi nói: "Điểm này đúng là không dễ giải thích. Có hai khả năng, thứ nhất, giáo viên chưa thể quen hết mặt phụ huynh học sinh nên hung thủ có thể tìm đến nhà, nói rằng mình là phụ huynh của học sinh nào đó rồi tiến vào hiện trường, chứ thật ra Dương Phong không hề quen biết người này. Thứ hai, vào lúc Dương Phong bị thẩm vấn, ông ta không biết rằng vợ mình đã chết, cũng không nghĩ rằng mình sẽ chết, bởi vậy đã giấu nhẹm tình tiết này để bảo vệ danh dự cho bản thân."
"Chà, ông ta giấu giếm thế này đúng là làm khổ chúng ta." Bác sĩ Triệu nói. "Những điều anh vừa nói, tôi hoàn toàn đồng ý. Vậy còn suy đoán thứ tư thì sao?"
"Tôi cảm thấy hung thủ có lẽ không chỉ có một người." Tôi nói.
"Không chỉ có một người?" Bác sĩ Triệu thoáng ngạc nhiên. "Sao lại thế được? Nạn nhân nói là một tên côn đồ không quen biết, cho thấy chỉ có một người. Hơn nữa, vết thương trên cơ thể hai nạn nhân đều do một loại hung khí gây ra, sao có thể là hai người được?"
"Nạn nhân nói là một tên côn đồ không quen biết, là chỉ kẻ đâm ông ta. Còn một kẻ thứ hai nữa có lẽ chưa ra tay." Tôi nói. "Sau đó nạn nhân còn nói, áo đen, áo trắng, là có ý gì? Tôi cho rằng ý ông ta muốn nói có một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng."
Bác sĩ Triệu chau mày. Suy đoán này đúng là rất thiếu tính thuyết phục.
Tôi nói tiếp: "Tôi còn căn cứ vào vết thương trên cơ thể Tào Kim Ngọc. Ngoài nhát dao ở vùng bụng phải, trên cổ và niêm mạc khoang miệng nạn nhân đều có vết tổn thương, đặc biệt là cơ hai bên cổ đều bị xuất huyết."
"Phải, điều đó có nghĩa là gì?"
"Cơ ở hai bên cổ đều xuất huyết, niêm mạc khoang miệng cũng xuất huyết, tôi cảm thấy chỉ với một bàn tay sẽ không thể làm nổi điều này, mà cần phải hai tay cùng tác động."
"Ồ!" Bác sĩ Triệu lúc này mới gật đầu. "Anh nói đúng, nếu hung thủ một tay bóp cổ Tào Kim Ngọc, một tay bịt chặt miệng nạn nhân thì lấy đâu ra tay thứ ba để cầm dao đâm người nữa?"
Tôi mỉm cười gật đầu, phải thừa nhận rằng tư duy của bác sĩ Triệu rất nhanh nhạy. Tôi nói tiếp: "Tôi ngờ rằng khi hung thủ đâm Dương Phong, Tào Kim Ngọc đang ngủ đã kinh hãi choàng tỉnh, lao từ trên giường xuống. Tình tiết này cũng có một bằng chứng, đó là nạn nhân vẫn còn mặc nguyên quần áo ngủ, chân chưa kịp đi dép, chứng tỏ rất vội vàng. Tào Kim Ngọc hốt hoảng chạy tới trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Dương Phong bị tấn công liền hét lên kêu cứu. Lúc này, hung thủ còn lại đã lao đến bịt miệng, bóp cổ bà ta, mục đích là để ngăn cản nạn nhân kêu cứu. Sau khi khống chế được Tào Kim Ngọc, hung thủ cầm dao đã đâm Dương Phong tổng cộng sáu nhát rồi quay sang đâm Tào Kim Ngọc một nhát. Xong việc, hai kẻ mau chóng rời khỏi hiện trường."
"Anh phục dựng hiện trường nghe có vẻ hợp tình hợp lý đấy." Bác sĩ Triệu nói.
"Đương nhiên, đây mới chỉ là suy đoán." Tôi nói. "Muốn khẳng định có hai hung thủ, cần có bằng chứng xác đáng hơn."
*
Trong xe lại trở nên im lặng. Anh tài xế cho xe chạy tà tà, tôi và bác sĩ Triệu nghiền ngẫm lại những điều vừa phân tích và thảo luận trước đó, cố gắng tìm ra manh mối mới từ trong những tình tiết này.
Bác sĩ Triệu lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng: "Thế nhưng đã lấy mẫu máu ở hơn chục vị trí tại hiện trường, lại đều là máu của Dương Phong và Tào Kim Ngọc. Ngay cả mẫu máu lấy từ những vết nhỏ giọt tại hành lang cũng không phát hiện ra máu của người thứ ba."
"Tôi lại có một suy đoán mới." Tôi không trực tiếp trả lời thắc mắc của anh ta. "Tôi cho rằng hung khí gây án mà hung thủ sử dụng có lẽ là một con dao lò xo."
"Đoán thế thì hơi ảo diệu quá thì phải?" Bác sĩ Triệu nói. "Với kiến thức pháp y, chúng ta chỉ có thể phán đoán đây là con dao một lưỡi, lưỡi rộng khoảng 3 centimet, dài 10 centimet trở lên, chứ không thể khẳng định nó là loại dao nào."
"Tôi có bằng chứng." Tôi nói. "Trước hết, con dao mà hung thủ mang theo người phải dễ cất giấu, đúng không? Nếu không thì Dương Phong sao có thể để cho hung thủ vào trong phòng khách? Bởi vậy, khi hung thủ gõ cửa, con dao có lẽ đã được giấu kín. Đang giữa mùa hè, quần áo không có nhiều túi mà lại giấu được con dao dài đến thế trong người, chứng tỏ con dao có thể gấp lại được. Chứ dao không gấp được mà nhét trong túi quần, kiểu gì chẳng đâm phải mình?"
Bác sĩ Triệu gật gù.
Tôi nói tiếp: "Thứ hai, thao tác bẻ thẳng dao gấp phải thật nhanh. Trên cánh tay Dương Phong không hề có vết thương do kháng cự, chứng tỏ nạn nhân bị tấn công bất ngờ. Quá trình hung thủ lấy dao, bẻ thẳng dao chắc chắn được hoàn thành chớp nhoáng khiến Dương Phong chưa kịp phản ứng. Nếu là dao gọt hoa quả thông thường, rất khó làm được điều này."
Tôi uống một ngụm nước, nói tiếp: "Thứ ba, không biết anh có chú ý không, sáu vết thương trên cơ thể Dương Phong đều có hướng trên sắc dưới tù, cũng tức là khi hung thủ cầm lưỡi dao, lưỡi dao xoay lên trên, tức là lưỡi dao xoay về phía hổ khẩu. Điều này không phù hợp với thói quen cầm dao của người bình thường. Bình thường khi chúng ta cầm dao, lưỡi dao sẽ quay xuống dưới, tức là hướng về phía bốn ngón tay. Nhưng nếu là dao lò xo, khi ngón cái ấn nút, lưỡi dao sẽ bật ra từ trong cán dao, tức là sẽ bắn ra ngoài từ khe giữa ngón cái và bốn ngón còn lại. Khi đó, lưỡi dao sẽ phải hướng lên trên."
"Có lý!" Bác sĩ Triệu nói. "Nghe anh phân tích như vậy, tôi cũng cho rằng khả năng rất cao là dao lò xo. Còn thắc mắc vừa rồi của tôi, anh thấy thế nào?"
"Đừng sốt ruột, tôi sẽ nói vấn đề này ngay đây." Tôi nói. "Nếu lưỡi dao xoay lên phía hổ khẩu, hung thủ lại có thể bị thương, vậy thì có lẽ hắn sẽ bị thương ở hổ khẩu. Vị trí này có rất nhiều mạch máu, nếu bị thương, máu sẽ chảy rất nhiều, bởi vậy, tại hiện trường chắc chắn sẽ có vết máu của hung thủ."
"Thế nhưng lại không phát hiện ra vết máu của hung thủ ở hiện trường." Bác sĩ Triệu nói.
"Tôi đã nói từ đầu rồi, số lượng mẫu máu xét nghiệm quá ít ỏi, bởi vì hiện trường có quá nhiều vết máu, tìm ra được vết máu ích ỏi của hung thủ là hết sức khó khăn, không khác gì mò kim đáy biển." Tôi nói. "Thế nhưng, sau khi giết người, hung thủ đã lập tức rời khỏi hiện trường, bên ngoài hiện trường có lẽ sẽ có máu của hắn."
"Phải đấy!" Bác sĩ Triệu nói. "Tìm kiếm vòng ngoài chỉ chú trọng vào vật thể chứ không chú ý tới những vết máu nhỏ bé."
"Bây giờ trời đã tối rồi, điều kiện không tốt." Tôi nói. "Sáng sớm mai, hai chúng ta sẽ tới hiện trường tìm kiếm vết máu."
*
Ăn cơm xong, chẳng có việc gì làm, tôi và bác sĩ Triệu lững thững đi tới trụ sở công an, tìm máy tính kết nối mạng nội bộ, bật lên theo dõi tình hình điều tra. Nếu ngày mai có thể tìm thấy vết máu của hung thủ ở bên ngoài hiện trường thì bước tiếp theo, có thể đưa kết quả xét nghiệm máu vào hệ thống, xem thử có thể xâu chuỗi với những vụ án khác không. Nếu có thể thuận lợi phát hiện ra tung tích của hung thủ thì vụ án sẽ được giải quyết dễ dàng. "
Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhớ tới Lâm Tiếu Tiếu. Cái chết của cô bé liệu có liên quan tới vụ án nào khác hay không?
Tôi vào trong hệ thống chuỗi vụ án liên quan, nhập ba chữ" Lâm Tiếu Tiếu "vào ô họ tên người bị hại, vừa mới ấn nút" xác nhận "thì chuyện bất ngờ đã xảy ra, trên màn hình hiện ra những ba vụ án khác.
" Liên quan đến nhiều vụ án thế sao? "Tôi lẩm bẩm tự hỏi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Cả bốn vụ án này, tính cả vụ án của Lâm Tiếu Tiếu, được đặt cho một cái tên chung là" vụ án Vân Thái ". Trực tiếp đặt tên bằng địa danh, cho thấy khi vụ án xảy ra đã gây ảnh hưởng không nhỏ. Trong các vụ án được xâu chuỗi, thông thường đều có chứng cứ xác định, song chứng cứ trong vụ án Vân Thái lại không hoàn chỉnh, chỉ căn cứ vào một điểm chung là thủ đoạn gây án và đối tượng bị xâm hại. Người bị hại của bốn vụ án đều là nữ sinh trung học hoặc đại học. Địa điểm gây án đều là ở gần nhà vệ sinh công cộng. Tất cả nạn nhân đều nằm sấp, hai tay bị trói quặt ra sau lưng, đều tử vong do ngạt thở cơ học, đều có dấu hiệu bị xâm hại sau khi chết nhưng lại không tìm thấy vết tinh dịch.
Trong bốn vụ án, có hai vụ xảy ra ở thành phố Vân Thái, một vụ xảy ra ở huyện Vân trực thuộc thành phố Vân Thái, còn một vụ xảy ra ở huyện Long Đô gần thành phố Vân Thái. Vụ án Vân Thái xem ra rất phức tạp, cả bốn vụ án đều đang tồn đọng, chưa được phá án, quả là rất hiếm gặp trong thời đại" án mạng tất phá "này. Tại sao chuỗi vụ án này lại rơi vào bế tắc?
Đang suy nghĩ rối bời thì bác sĩ Triệu bước vào hỏi:" Tối nay họp tổ chuyên án, chúng ta có tham gia không? "
Tôi đáp:" Không, tôi buồn ngủ quá, về ngủ đã. Ngày mai nếu có phát hiện mới sẽ thông báo với họ sau. "
Một đêm không ngủ.
Trời vừa sáng, tôi và bác sĩ Triệu đã vội vàng tìm tới khoảnh sân bên ngoài hiện trường.
" Cổng mở ở hai phía đông tây của khoảnh sân, bên cổng phía tây có một siêu thị nhỏ, chính là nơi ông chủ siêu thị đã nhìn thấy Dương Phong ngã xuống sau khi chạy ra khỏi hành lang, cho thấy hung thủ có lẽ không đi qua cổng tây. "Đêm qua, tôi đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng về vấn đề này." Vậy thì chắc chắn hung thủ đã rời khỏi hiện trường qua cổng phía đông, chúng ta sẽ tìm kiếm dọc theo con đường hắn tẩu thoát. "
Đã xác định được phương hướng, công việc tiến triển rất thuận lợi. Chúng tôi sử dụng thiết bị tìm kiếm vết máu tân tiến để lùng tìm, không đầy nửa giờ sau đã nghe thấy bác sĩ Triệu reo ầm lên:" Xem này, tìm thấy rồi! "
* * *
Trên đường tẩu thoát của hung thủ, chúng tôi đã tìm thấy một vết máu do bảy tám giọt máu nhỏ xuống liền nhau tạo thành, máu vẫn còn tươi, nhưng cách tòa nhà rất xa.
" Vì sao vết máu lại nằm riêng rẽ ở đây? "Bác sĩ Triệu thắc mắc.
" Tôi cho rằng sau khi rời khỏi hiện trường, có lẽ hung thủ đã bịt chặt vết thương lại, khi tới đây mới buông bàn tay ra nên vết thương mới nhỏ máu liên tục. Đừng vội hài lòng, chúng ta tiếp tục tìm kiếm. "
Quả nhiên, cũng với cách làm tương tự, chúng tôi đã tìm thấy vài giọt máu nhỏ ở trong đường hành lang trước nhà Dương Phong, nhỏ xuống ngay bên cạnh những giọt máu lớn của Dương Phong, rất khó phát hiện, nhưng vẫn bị chúng tôi tìm ra.
" Vết máu này cũng rất khả nghi. "Tôi nói." Lấy mẫu, mang đi xét nghiệm ADN. "
Xét nghiệm ADN mau chóng được tiến hành, trong lúc đó, tôi và bác sĩ Triệu vẫn kiên nhẫn tìm kiếm vết máu khả nghi. Cái nóng oi bức của mùa hè chẳng mấy chốc đã khiến chúng tôi mồ hôi như tắm, nhưng vẫn tiếp tục miệt mài tìm kiếm không ngơi nghỉ, cho tới tận trưa mới tiếc nuối kết luận, thực sự không thể tìm thấy một vết máu khả nghi nào nữa.
Tuy nhiên, kết quả giám định ADN của những vết máu tìm thấy trước đó đã có kết quả khiến chúng tôi hưng phấn khôn xiết. Đó không phải là máu của nạn nhân nào, mà là của một người đàn ông lạ.
" Anh Vĩnh, đi thôi! "Tôi hớn hở gọi lớn." Chúng ta lập tức tới tổ chuyên án! "
Trong cuộc họp chuyên án, tôi đã trình bày toàn bộ suy đoán rút ra từ kết quả khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi, cũng giải thích rõ nguyên nhân. Tôi tràn đầy tự tin trình bày toàn bộ chứng cứ, tuy nhiên, điều tôi nhận được lại không phải là những tràng pháo tay cổ vũ như trong tưởng tượng, mà là một bầu không khí lặng phắc như tờ. Các thành viên của tổ chuyên án người nào người nấy trố mắt nhìn tôi, dường như đã chết lặng hoàn toàn trước mớ suy luận tôi vừa đưa ra. Có vẻ như họ rất muốn phản đối nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào. Bầu không khí kỳ khôi này chỉ bị phá vỡ sau khi chủ nhiệm Nguyễn của phòng Giám định ADN bước vào phòng họp.
Chủ nhiệm Nguyễn cười hồ hởi, nói:" Ra rồi! "
Toàn bộ tổ chuyên án lập tức dồn hết sự chú ý vào trưởng phòng Nguyễn. Đội trưởng Hứa vội hỏi:" Nhân thân đã rõ chưa? "
Đây chính là bi kịch của bác sĩ pháp y. Pháp y làm việc rời rã suốt một ngày trời, suy luận đến nát óc nhưng vẫn không bằng một xét nghiệm đối chiếu ADN. Tôi thường nói đùa pháp y là nghề" đoán, đoán nữa, đoán mãi ". Các ngành kỹ thuật hình sự khác đều căn cứ vào kết quả hiển thị trên máy móc thiết bị để đưa ra kết luận giám định, chỉ có hai chuyên ngành pháp y và pháp chứng là phải căn cứ vào kinh nghiệm và nhận thức chủ quan để vắt óc suy đoán, suy diễn, suy luận. Đoán đúng thì không sao, hễ đoán sai thì tiếng xấu để đời. Rất nhiều lãnh đạo chỉ chú ý đến kết quả giám định ADN mà chẳng hề bận tâm tới quá trình làm việc cực nhọc của bác sĩ pháp y để thu thập được mẫu xét nghiệm ADN ở hiện trường và trên tử thi.
Chủ nhiệm Nguyễn tự hào nói:" Nhân thân đã rõ ràng, là máu của một nam thanh niên 22 tuổi, tên là Hồng Chính Chính. Hắn là người bản địa, đi làm thuê ở tỉnh ngoài đã lâu năm, năm ngoái từng bị bắt giữ vì tội đánh người gây rối, may mà đã lưu lại được mẫu máu của hắn. "
Đội trưởng Hứa quay sang nói với tôi:" Trưởng phòng Tần, có vẻ như suy luận của anh đã sai rồi. "
Tôi vẫn đang chìm đắm trong nỗi hờn tủi vì bị đối xử bất công, nghe đội trưởng Hứa nói vậy thì càng bực bội:" Anh bảo suy đoán nào của tôi sai thế? "
" Vừa rồi anh nói, hung thủ có lẽ là phụ huynh học sinh. "Đội trưởng Hứa nheo nheo mắt nói." Giờ hung thủ mới có 22 tuổi, chẳng nhẽ lại có con học lớp 6? "
Các điều tra viên cười rộ lên.
Mặt tôi hết đỏ bừng lại trắng bệch, nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh, kiên trì quan điểm:" Tôi đã nói rồi, tôi cho rằng vụ án này có lẽ có hai hung thủ. Hồng Chính Chính chỉ là một trong hai, kẻ còn lại, không loại trừ khả năng là phụ huynh học sinh. "
Đội trưởng Hứa bật cười, không nói gì thêm, chỉ khẽ giục các điều tra viên:" Đi mau, bắt ngay Hồng Chính Chính, làm rõ mọi chuyện. "
Tôi cắt lời đội trưởng Hứa:" Thế không điều tra phụ huynh nữa sao? "
Đội trưởng Hứa nói:" Nhóm phụ trách điều tra phụ huynh học sinh lập tức dừng công việc lại, đi bắt Hồng Chính Chính trước đã. Bắt được hắn rồi, mọi việc còn lại sẽ dễ dàng hơn. "
Tôi không phản bác gì nữa, buồn bực theo các điều tra viên rời khỏi phòng họp.
*
Suốt buổi chiều, tôi ngồi trong phòng Pháp y của Công an huyện, xem đi xem lại những bức ảnh trong vụ án Vân Thái trên màn hình máy tính. Những bức ảnh chen chúc rối loạn trong đầu óc tôi, không thể phát hiện ra bất cứ manh mối nào từ trong đó. Chỉ dựa vào những bức ảnh này, thực sự không có cách nào phá án, lại càng không thể sàng lọc được nghi phạm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến cho chuỗi vụ án này đến nay vẫn chưa được phá.
Sáng sớm hôm sau, điện thoại trong khách sạn vang lên, là bác sĩ Triệu gọi điện báo cho tôi biết Hồng Chính Chính đã bị bắt giữ, tại vị trí hổ khẩu trên bàn tay phải của hắn đúng là có vết thương. Hiện tại, bộ phận điều tra đang tiến hành thẩm vấn. Tôi hai mắt lờ đờ, chỉ" vâng "một tiếng rồi gác máy lăn ra ngủ tiếp.
Do quên đặt đồng hồ báo thức nên khi tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng, tôi vội vàng đánh răng rửa mặt, cuống quýt chạy tới phòng Pháp y.
" Có phải sáng nay anh gọi điện cho tôi nói là đã bắt được Hồng Chính Chính phải không? "Tôi không dám chắc cú điện thoại nhận được hồi sáng là thật hay mơ nên hỏi lại bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu cười nói:" Thanh niên có khác, ngủ không biết trời đất là gì. Đúng vậy, bắt được rồi, có điều tới giờ vẫn chưa hé răng một chữ. "
" Không khai mà được à? "Tôi nói." Chúng ta có bằng chứng cơ mà! "
Còn chưa dứt lời, tôi đã ngẩng ra, ngẫm nghĩ một lát, lại nói:" Anh Vĩnh, mà không phải, chúng ta vẫn chưa có bằng chứng. "
" Sao cơ? "Bác sĩ Triệu ngạc nhiên hỏi lại." Chúng ta đã phát hiện ra vết máu của hắn trong hành lang tòa nhà và trên đường hung thủ tẩu thoát kia mà! "
Tôi khẽ lắc đầu, nói:" Đã là bằng chứng thì phải có tính xác định, phải khẳng định chắc chắn hắn đã giết người, chứ không phải chỉ lảng vảng ở gần hiện trường. "
Bác sĩ Triệu nói:" Ý anh muốn nói, bây giờ chúng ta có thể khẳng định hắn đã xâm nhập vào hành lang tòa nhà nhưng chưa thể khẳng định là hắn đã giết người, phải không? "
" Đúng vậy! "Tôi rầu rĩ đáp." Nếu lấy được mẫu máu của hắn ở ngay trong nhà, hoặc lấy được mẫu máu hỗn hợp của hắn và nạn nhân trên nền hành lang bên ngoài hiện trường, sẽ khẳng định được hắn đã giết người. Nhưng lúc này, chúng ta mới chỉ lấy được mẫu máu của hắn ở hành lang bên ngoài hiện trường thì không thể khẳng định là hắn giết người. Luật sư có thể cãi rằng hắn chỉ đi qua hành lang tòa nhà trong lúc bị chảy máu cam. "
" Nói thế thì khiên cưỡng quá! "Bác sĩ Triệu nói." Làm gì có chuyện trùng hợp như thế được? Qua điều tra cho thấy, Hồng Chính Chính không có quan hệ gì với nạn nhân, hắn không thể chạy tới một nơi cách xa nhà mình như vậy được, lại còn vừa hay bị chảy máu cam ngay trong hành lang tòa nhà. Điểm mấu chốt nhất là, tại vị trí hổ khẩu trên bàn tay phải của hắn đúng là có một vết thương do dao cứa còn mới nguyên, hoàn toàn phù hợp với suy luận của chúng ta, như vậy vẫn chưa đủ thuyết phục ư? "
Tôi nhún vai, nói:" Luật sư có thể nói, Hồng Chính Chính chẳng có quan hệ gì với nạn nhân cả, tại sao lại phải giết người? "
Bác sĩ Triệu ngây ra một lúc lâu rồi hỏi:" Vậy giờ phải làm thế nào? "
" Phục dựng hiện trường. "Tôi nhấn mạnh từng chữ.
Sau khi cùng bác sĩ Triệu quay lại hiện trường trung tâm, chúng tôi bắt đầu mô phỏng lại động tác của hung thủ và người bị hại tối hôm đó. Tôi để bác sĩ Triệu đứng ở góc hẹp giữa ghế sofa và bức tường, còn tôi đứng đối diện với anh ta, mô phỏng hành động cầm dao đâm.
Tôi nói:" Anh xem, tôi cầm dao đâm anh trong tư thế này, khiến hổ khẩu của tôi bị cứa rách. Sau khi bị thương, tôi vẫn tiếp tục cầm dao đâm anh. Thế thì lúc này, máu chảy ra từ trên tay tôi, có lẽ.. "
Tôi nhỏ vài giọt nước vào vị trí hổ khẩu của mình, sau đó tiếp tục vung tay mô phỏng tư thế đâm. Nước trên tay tôi liền bị hất văng xuống đất theo quán tính.
Tôi chỉ vào vết nước trên sàn nhà, nói:" Giờ thì lấy mẫu máu ở xung quanh chỗ này mang đi thử. Lúc trước tôi đã nói, vị trí hổ khẩu có rất nhiều mạch máu nên chắc chắn hung thủ đã bị chảy nhiều máu, nhưng không lấy được mẫu máu là do máu ở hiện trường quá nhiều, rất khó lấy được lượng máu quá ít ỏi của hung thủ. Tuy nhiên, theo cách này, tôi không tin là không lấy được máu của hắn. "
" Cách hay đấy! "Bác sĩ Triệu nói." Chuẩn xác hơn rất nhiều so với mò kim đáy biển! "
Chúng tôi đã lấy được mười sáu mẫu máu, gấp rút mang tới phòng Giám định ADN, sau đó trở về tổ chuyên án bình tĩnh chờ đợi.
Thời gian chậm chạp trôi đi, lòng tôi hồi hộp thấp thỏm, không biết có thể" một chiêu chế địch "hay không?
Cuối cùng, nỗi lo âu đã được hóa giải, phòng Giám định ADN đã có thông tin, trong mười sáu mẫu máu này đúng là có máu của Hồng Chính Chính thật.
" Tốt quá "Đội trưởng Hứa đập bàn reo lên." Lần này thì hắn đừng hòng giả câm nữa! Tôi phải ghi công cho phòng ADN mới được. "
Tuy đội trưởng Hứa nói là ghi công cho phòng ADN, nhưng tôi và bác sĩ Triệu lại không hề cảm thấy bực mình, bởi điều chúng tôi quan tâm không phải là hư danh mà chính là niềm vui chiến thắng. Tôi lẳng lặng quay về khách sạn, ngủ một giấc ngon lành, tin rằng sáng ngày mai sẽ nhận được tin vui Hồng Chính Chính nhận tội.
Quả nhiên, trước chứng cứ rành rành, Hồng Chính Chính đã phải cúi đầu nhận tội. Hắn thừa nhận mình đã cầm dao đâm chết vợ chồng Dương Phong, nhưng lại không nói rõ động cơ giết người, còn một mực nói rằng chỉ có một mình hắn gây án.
Đội trưởng Hứa bất đắc dĩ lại phải mời tôi tới phòng làm việc của tổ chuyên án bàn bạc cách giải quyết.
Tôi hỏi:" Hồng Chính Chính đêm đó mặc áo gì? "
" Áo phông màu đen. "Điều tra viên nói.
" Vậy hiện tại chúng ta cần tìm kẻ mặc áo trắng còn lại. "Tôi tràn đầy tự tin," Hồng Chính Chính không nói rõ động cơ giết người, theo tôi thấy, là vì hắn vốn dĩ không hề có động cơ. Người có động cơ chính là kẻ mà hắn đang ra sức bảo vệ. "
" Xem ra, khả năng có hai kẻ gây án như anh phán đoán là rất lớn. "Đội trưởng Hứa có vẻ như đã tôn trọng tôi hơn.
" Vậy tiếp theo, chúng ta hãy tiến hành điều tra phụ huynh học sinh. "Tôi nói.
* * *
" Chia thành hai nhóm. "Tôi nói." Nhóm thứ nhất điều tra xem Hồng Chính Chính có qua lại với phụ huynh của học sinh nào trong lớp Dương Phong chủ nhiệm hay không. Nhóm thứ hai phỏng vấn các học sinh trong lớp Dương Phong, chú ý chọn những em lanh lợi, trong lúc trò chuyện cần có sự hiện diện của giáo viên hoặc phụ huynh. Ngoài ra, tôi có một yêu cầu, nếu các đồng chí của tổ thứ hai phát hiện ra tình hình gì, hãy lập tức thông báo cho tôi ngay, tôi muốn tham gia phỏng vấn. "
Đội trưởng Hứa gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của tôi. Hai tổ trinh sát mau chóng triển khai công tác.
Tôi cứ nghĩ tổ thứ nhất sẽ nhanh chóng tìm ra thông tin, nhưng sự việc lại không được như mong muốn. Sau nửa ngày điều tra, các điều tra viên tổ thứ nhất vẫn không thu được mấy thông tin phản hồi. Hồng Chính Chính xảy ra án mạng mới thấy hắn xuất hiện. Hơn nữa, hắn chưa bao giờ sử dụng điện thoại di động nên không thể điều tra đã liên lạc với ai.
" Tiếp tục điều tra! Xem trong số phụ huynh của vài chục học sinh này có ai đã từng tới chỗ làm của hắn hay không? Có ai qua lại với hắn một năm về trước không? "Đội trưởng Hứa quát ầm lên trong điện thoại.
" Việc này cần phải có thời gian anh ạ! "Điều tra viên phía bên kia dè dặt đáp.
" Đội trưởng Hứa, đừng sốt ruột! "Tôi nói." Chưa biết chừng tổ thứ hai sẽ thu được thông tin đấy. "
Tôi vừa dứt lời, điện thoại của đội trưởng Hứa lại đổ chuông, tổ thứ hai đúng là đã phát hiện ra manh mối.
*
Khi tôi mau chóng tới trường tiểu học Hồng Kỳ, đã thấy một cô bé tầm 12, 13 tuổi rụt rè ngồi bên cạnh mẹ, đang trò chuyện với một nữ cảnh sát. Tôi lặng lẽ tiến lại gần lắng nghe.
" Cháu vừa nói Tiểu Thanh là bạn tốt của cháu phải không? "Cô cảnh sát hỏi.
Cô bé gật đầu.
" Vậy nếu Tiểu Thanh bị bắt nạt, cháu có nên kể với cô không nhỉ? "
Cô cảnh sát rủ rỉ khuyên nhủ, cô bé ngập ngừng đắn đo, suy nghĩ mãi mới hỏi:" Thế thầy Dương có biết là cháu nói không? "
Có vẻ như cô bé vẫn chưa biết rằng thầy giáo của chúng đã vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe thấy những điều chúng nói nữa.
Cô cảnh sát nói:" Cô hứa với cháu, những gì cháu nói hôm nay chỉ có mẹ cháu, cháu, cô và chú đang đứng đằng sau cô biết thôi, được không? "
Tôi thầm bất mãn với cô cảnh sát xinh đẹp kia, vì tôi biết lời hứa của cô chắc chắn là một lời nói dối.
" Lời nói của con gái đẹp đúng là không đáng tin! "Tôi bụng bảo dạ.
Nhưng cô bé lại liếc nhìn tôi một cái rồi nói:" Nhưng mà, cũng không cho chú này biết đâu! Chú ấy ở đây, cháu ngại không muốn nói. "
Tôi đã lờ mờ đoán ra chân tướng, thế là biết điều tránh ra ngoài cửa, chuyển từ quang minh chính đại tham gia sang lén lút nghe trộm.
" Là thế này ạ! "Cô bé bắt đầu ấp úng." Hai hôm trước, vào buổi chiều có tiết tự học, thầy Dương gọi Tiểu Thanh vào phòng làm việc, hết một tiết học mới thấy bạn ấy quay về. Khi bạn ấy ngồi xuống cạnh cháu, cháu thấy bạn ấy rất lạ, người bạn ấy run bần bật, mặt mũi trắng bệch. Cháu hỏi có phải bạn bị sốt không nhưng bạn ấy chỉ lắc đầu, khóc thút thít. Cháu đang ngơ ngác thì bạn ấy đã kéo cháu ra khỏi phòng học, đi đến chỗ chúng cháu vẫn thường tâm sự với nhau. Sau đó, bạn ấy đã kể.. đã kể cho cháu nghe một bí mật. "
" Cháu đừng sợ, cháu cứ bình tĩnh kể cho cô nghe. "Cô cảnh sát an ủi.
" Bạn ấy ôm cháu khóc rất lâu rồi mới nói với cháu, thầy Dương đã bắt nạt bạn ấy rất nhiều lần rồi.. "
" Mẹ kiếp, hiếp dâm trẻ vị thành niên? "Lần nào nghe thấy vụ án hiếp dâm, tôi cũng giận đến sôi máu. Tôi đứng ngoài cửa, siết chặt nắm đấm, không ngớt chửi thầm." Cái loại cầm thú đội lốt người! "
" Bắt nạt thế nào? "CÔ cảnh sát vẫn gặng hỏi. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, hiểu ý sơ sơ là được rồi mà.
Cô bé im lặng một lúc mới đáp:" Bạn ấy nói.. bạn ấy nói.. thầy Dương thò tay vào trong váy bạn ấy.. rồi chọc vào chỗ ấy. "
Tôi đứng ngoài cửa, nghiến răng kèn kẹt.
Cô cảnh sát đằng hắng một tiếng, hỏi tiếp:" Thế sau đó cháu đã nói gì với bạn ấy? "
" Cháu bảo bạn ấy hãy kể cho bố bạn ấy biết, để bố bạn ấy tới đánh cho con người xấu xa kia một trận. "Cô bé rất có ý thức bảo vệ bản thân.
" Thế cháu đã gặp bố bạn ấy bao giờ chưa? Sao cháu biết bố bạn ấy có thể đánh được thầy Dương? "Câu hỏi của cô cảnh sát rất chuyên nghiệp, thứ nhất có thể thăm dò xem Dương Phong có quen biết bố của Tiểu Thanh không, thứ hai là tìm hiểu về nhân thân và đặc điểm của bố Tiểu Thanh.
" Chưa ạ! Mẹ Tiểu Thanh mất rồi, còn bố bạn ấy rất bận, lần nào họp phụ huynh cũng nhờ các cô trong cửa hàng bố bạn ấy đến họp hộ. Tiểu Thanh đáng thương lắm. "Giọng cô bé đã nghẹn ngào." Nhưng Tiểu Thanh có khoe với cháu, bố bạn ấy hồi trước là lính đặc công, đánh nhau rất giỏi. "
Tôi vẫy tay về phía cô cảnh sát, ra hiệu cho cô ta hãy kết thúc cuộc trò chuyện. Bây giờ, chúng tôi đã có đủ manh mối, không cần thiết phải bắt ép đứa trẻ ngây thơ kia chịu thêm áp lực tâm lý nữa.
Cô cảnh sát an ủi cô bé vài câu rồi cùng tôi ra về, tới trụ sở Công an huyện.
*
" Đã điều tra ra động cơ thực sự. "Đội trưởng Hứa phấn khởi ra mặt." Lập tức mời Ngô Ngũ tới thẩm vấn, đồng thời điều tra mối quan hệ giữa anh ta và Hồng Chính Chính. "
" Đội trưởng Hứa, tôi muốn có lệnh khám nhà. "Tôi nói." Chúng ta đã đoán được có lẽ anh ta chính là một trong hai hung thủ, đêm hôm đó, có thể anh ta đã mặc áo trắng. Tại sao không đi khám xét thử xem chiếc áo trắng đó có còn không?"
Cầm lệnh khám nhà trên tay, tôi vừa đi vừa nghe điều tra viên kể về gia cảnh của Tiểu Thanh. Nhà Tiểu Thanh là gia đình đơn thân, Ngô Ngũ bố cô bé là lính đặc công giải ngũ, hiện mở một cửa hàng kinh doanh nhỏ. Mẹ của Tiểu Thanh đã mất trong một vụ tai nạn giao thông mấy năm về trước, trong nhà chỉ còn lại hai bố con. Ngô Ngũ rất yêu thương con gái, coi cô bé như mạng sống của mình. Phân đội Cảnh sát hình sự đã cho một nữ nhân viên trong cửa hàng đưa Tiểu Thanh rời khỏi nhà trước đó vì không muốn cô bé phải chứng kiến cảnh tượng bố mình bị bắt.
Sau khi nhìn Ngô Ngũ sắc mặt cực kỳ bình thản được cảnh sát đưa lên xe, tôi và bác sĩ Triệu mới bước vào trong nhà anh ta. Công tác tìm kiếm không hề khó khăn, chúng tôi mau chóng tìm được một chiếc áo phông trắng lốm đốm vài chấm nhỏ màu nâu, dựa theo kinh nghiệm, tôi đoán rằng đó chính là vết máu giặt chưa sạch.
Sau vài giờ đồng hồ, kết quả xét nghiệm đã cho thấy, vết máu dính trên chiếc áo phông trắng chính là máu của Hồng Chính Chính và nạn nhân nữ.
Ngô Ngũ được đưa tới đội Cảnh sát hình sự. Anh ta không hề chống đối, bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc.
Bảy năm trước, Ngô Ngũ và vợ đi xe khách về nhà bố mẹ vợ, ngồi ngay bên cạnh hàng ghế của họ có một cậu thanh niên choai choai mười mấy tuổi bỏ nhà đi hoang. Xe đang chạy bỗng nhiên lật nghiêng, hành khách bị thương la liệt, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Vợ của Ngô Ngũ do ngồi ngay cạnh cửa sổ nên bị mảnh kính vỡ cứa đứt động mạch cổ, tử vong ngay tại chỗ. Còn cậu thanh niên ngồi ở ghế bên cạnh bị hôn mê do phần cổ bị chèn ép nghiêm trọng. Ngô Ngũ không cứu được vợ, cố nén đau đớn, dùng kỹ thuật cấp cứu từng học được trong quân đội để sơ cứu cho cậu thanh niên, cuối cùng đã cứu sống được cậu ta.
Cậu thanh niên đó chính là Hồng Chính Chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.