Cứ như vậy không biết kinh hồn táng đảm bao lâu, lôi điện rậm rạp rốt cuộc cũng biến mất biến mất, Nê Hoàn Cung khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có, thần thức của hắn cũng khôi phục tự do. Giang Lôi nhìn liếc nhìn chung quanh một cái, lại phát hiện không có phát sinh chuyện gì kinh thiên như hắn nghĩ, vẫn là một vùng sương xám vô biên vô hạn.
Không đúng! Hắn cẩn thận nhìn lại, phát hiện bên cạnh hai cái thần thuật vốn có, lại xuất hiện một cái quỷ phù hoàn toàn mới. Đồng dạng là màu vàng, nhưng kích thước chỉ nhỏ bằng một nửa hai cái kia.
Thiên Âm Nhãn! Ba chữ đột nhiên xuất hiện. Giang Lôi sửng sốt, ngay sau đó hắn đại hỉ, hắn lờ mờ biết đã có chuyện gì sảy ra. Vội vàng rời khỏi trạng thái nội thị, sau đó khống chế huyền hoàng chi khí trong đan điền vọt tới Nê Hoàn Cung, rót vào quỷ phù mới kia.
Quả nhiên, hắn thần thức của hắn lập tức thoát ly trói buộc của thân thể, phạm vi ba mét trước mặt hắn có thể nhìn thấy rõ dàng mà không cần mở mắt, thậm chí còn có thể tùy ý xoay quanh thân thể 360 độ, linh hoạt vô cùng. Lại nhìn lại nữ quỷ bị đóng băng trên bàn mổ, khối băng không có dấu hiệu bị tan chảy, điều này chứng minh thời gian phát sinh dị biến cũng không có qua đi bao lâu. Mà Khổng Vân Nhi lúc này đang nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, không biết cái người nhát gan mà có y thuật thần kỳ này, như thế nào đột nhiên biến thành con tò te rối gỗ, không nhúc nhích tý nào.
Nhưng nàng cũng không dám tùy tiện quấy rầy hắn, thậm chí nàng còn không dám thở mạnh. Giang Lôi cảm khái một hồi, tuy nói tiểu hồ nữ này ngày thường rất nháo sự, nghịch ngợm gây chuyện, không chuyện ác nào không làm…… Nhưng thời khắc mấu chốt lại phi thường ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Lúc này hắn đã minh bạch, dưới sự trợ giúp của quỷ mạch hắn có thể tự thân lĩnh ngộ thần thuật! Thiên âm nhãn là một minh chứng tốt nhất, có thể thoát ly khỏi trói buộc của thể xác, ngay cả tu sĩ Kim Đan cảnh như tiểu loli cũng không phát hiện ra, hiển nhiên nó không giống với pháp môn “Thần thức xuất khiếu” của yêu tinh hay tu sĩ, mà nó thuộc một loại kỹ năng độc đáo của âm tào địa phủ.
Mặt khác, hắn hiện tại có thể lĩnh ngộ thần thuật, cũng xem như cơ sở tiền đề cho sau này. Chính như hiện tại, đầu tiên là thuật nội thị, chỉ là thuật này vô pháp thoát ly quỷ thể tiến vào thân thể người khác, sau đó mầy mò thí nghiệm, trải qua không biết bao nhiêu thất bại, cuối cùng Nê Hoàn Cung xảy ra dị biến mà lĩnh ngộ ra thần thuật mới.
Nghĩ vậy, hắn có chút dở khóc dở cười, cười vì có thể tự thân lĩnh ngộ thần thuật đại biểu khả năng vô hạn sau này, khóc vì hiện tại còn quá sớm để nói về lĩnh ngộ thần thuật, chưa nói đến sự khó khăn của việc linh ngộ thần thuật!
Buồn cũng được ui cũng vậy, Giang Lôi rất nhanh lấy lại tinh thần, một lần nữa tập trung vào ca phẫu thuật. Muốn kích hoạt Thiên âm nhãn một lần ước chừng tiêu hoa 7 giờ khôi phục huyền hoàng chi khí, mà âm phong và u ám thuật chỉ tiêu hao một phần ba. Tuy nhiên, Thiên âm nhãn có thể duy trì trong thời gian lâu dài, không giống u ám thuật, bị công kích vài cái liền bị phá.
Sử dụng Thiên âm thuật, Giang Lôi nhìn xuyên thấu màng lồng ngực của nữ quỷ, quả nhiên xích minh tuyến cổ liên kết với động mạch chủ ngay phía trên trái tim. Trên cơ thể người bình thường, đây là vị trí mạch máu liên thông tả hữu với não cùng cánh tay, là kinh mạch quan trọng nhất. Quỷ thể cũng đồng dạng như thế.
Giang Lôi biết mình gặp phiền toái lớn rồi, nó khẳng định là mắt trận cũng là bộ vị quan trọng nhất, một khi có thể loại bỏ được nó đồng dạng có thể phá trận, Đàm Nguyên Vi cũng không phải lo lắng hậu họa sau này nữa. Nhưng động mạch chủ quá mức quan trọng, phải thừa nhận áp lực cường đại, chỉ cần một chút xơ sảy thôi, vậy thì hẳn là nữ quỷ hồn phi yên diệt.
Kết quả thế nào phải thử mới biết, chịu sự hành hạ của Kim Nha kia, còn không bằng phó thác tính mạng cho ta đi. Giang Lôi cắn răng làm ra quyết định, bất đầu tiến hành khai mở màng lồng ngực, đầu tiên đem xích minh tuyến cổ từ từ tách khỏi màng lồng ngực, tiếp tục mở rộng màng lồng ngực, tới xương sườn thứ ba từ dưới lên mới dừng lại. Sau khi đã khai mở lồng ngực thành công, Giang Lôi dùng hai kẹp cầm máu thon dài hình cung, kẹp lấy động mạch chủ, phân biệt ở hai bên điểm liên kết giữa xích minh tuyến cổ và động mạch chủ.
- Chuôi dao số 7, lưỡi dao 12 hào.
Giang Lôi không nhìn mà nói với Khổng Vân Nhi.
Tiểu loli này quả nhiên thông minh, rất nhanh lấy đúng yêu cầu đưa tới yêu cầu đưa tới, chỉ là tay tiểu loli cần lưỡi đao đưa tới nhưng mắt lại không rời vị trí phẫu thuật, hai mắt như phát sáng. Tong lòng thầm nhủ, về sau nhất định phải học được y thuật thần kỳ này.
Chuôi dao số 7 thon dài, chuyên dụng với mục đính cắt thâm bộ nhỏ, mà lưỡi dao 12 hào hình dạng như câu, phối hợp đao pháp chấp bút, có thể tinh tế xử lý mặt ngoài vết thương rất nhỏ.
Tay hắn cầm chuôi dao như cầm bút, chậm dãi xâm nhập phía dưới xương sườn khe hở, đến mục tiêu là phí sau mạch máu, dọc theo cổ trùng liên kiết với mạch máu mà tiếp cận, tách một đầu ra trước, lúc này hắn mới dùng nhiếp phẫu thuật có răng ý định kẹp chặt cổ trùng, dĩ nhiên là không cho nó có cơ hội đào thoát.
- Chuẩn bị cho tốt, ta hô một tiếng phóng, ngươi liền lập tức ném chưởng tâm lôi.
Con cổ trùng này thật sự quá lớn, không thể không cẩn thận. Khổng Vân Nhi đem chưởng tâm lôi nắm trong tay, gật đầu ý bảo đã minh bạch.
Hai tay Giang Lôi đồng thời động thủ, tay trái dùng dao phẫu thuật nháy mắt khía một nhát vào mạch máu, đầu mạch máu còn lại chỗ tiếp điểm cổ trùng và mạch máu, tay phải nhanh như cắt dùng nhíp lập tức kẹp chặt lấy cổ trùng, Kéo ra bên ngoài ném nên không trung.
- Phóng!
Răng rắc ——
Một đạo tia chớp thô to xẹt qua, xích minh tuyến cổ còn chưa kịp nổ mạnh, đã bị Khổng Vân Nhi tiêu diệt sạch sẽ.
- Tiểu loli này xác thực lợi hại, quá chính xác, lúc trước hẳn là nàng cố ý không ném trúng ta.
Thoáng suy tư hắn liền minh bạch, Khổng Vân Nhi tuy rất tinh nghịch quậy phá, ý tứ chỉ là hù dọa người mà thôi. Hiển nhiên hai người không phải có cái gì tâm linh tương thông gì cả.
Đại sự đã thành, Giang Lôi tay nhiếp kẹp kim phẫu thuật, chuẩn bị khâu lại mạch máu, lại đột nhiên nghĩ đến, cường độ của sợi vỏ cây dưới âm phủ này, không có khả năng thừa nhận huyết áp của động mạch chủ.
Chẳng lẽ bỏ công cực khổ hết nửa ngày, đến lúc thành công rồi, chỉ còn lại bước cuối cùng, lại để cho Đàm Nguyên Vi vì động mạch chủ bạo liệt, sau đó quỷ huyết chàn lồng ngực mà chết? Hắn chợt sững người đương trường, thật cái gọi là cẩn thận mấy cũng có sai sót, một chút không suy xét đến, kết quả liền thất bại trong gang tấc.
Giang Lôi chán nản nhắm mắt lại, thất bại này đối với hắn mà nói quá nhảm nhí, làm hắn cảm thấy nản lòng thoái chí.
Ngay tại lúc này, một tia sáng chợt lóe lên trong não hắn. Khí, đúng trong các cuốn tiểu thuyết hắn đã đọc, các đại năng cường đại thường dùng “Khí” để chữa thương.
- Mình cũng có khí, hơn nữa còn là huyền hoàng chi khí, nếu không thử xem?
- Dù sao cũng không có biện pháp khác, thử liền thử!
Giang Lôi dứt khoát bất chấp tất cả, đem động mạch chủ khâu lại một cách qua loa, sau đó hắn thôi động huyền hoàng chi khí trong đan điền, thông qua nhíp phẫu thuật truyền tới miệng vết khâu.
Hắn bắt đầu thử, một điểm huyền hoàng chi khí được truyền vào, không có bất luận biến hóa nào. Thêm một điểm nữa, vẫn như cũ không có gì thay đổi. ba điểm……
Thẳng đến khi hắn tiêu hao 10 điểm, miệng vết thương mới bắt đầu thong thả co rút lại. Tiêu hao hai mươi điểm, rốt cuộc miệng vết thương có dấu hiệu khép lại, ba mươi điểm, miệng vết thương mới biến mất. Giang Lôi dứt khoát đem chỉ khâu tháo xuống, lại lần nữa đưa vào thêm 10 điểm huyền hoàng chi khí, vết chỉ khâu cũng đã biến mất, thoạt nhìn miệng vết thương đã hoàn toàn biến mất. Chỉ là nếu so sánh chỗ miệng vết thương và bộ phận khác cũng không phải hoàn toàn giống nhau. Giang Lôi biết, chỗ miệng vết thương vì mới bình phục nên còn mỏng hơn chỗ khác.
Đến lúc này thì Giang Lôi đã cố hết khả năng rồi, mặc cho số phận đi, hiện tại trong đan điền của hắn, huyền hoàng chi khí đã hao hết, quả thực hắn đã vô lực rồi, nếu nữ quỷ bởi vậy chết đi, hắn cũng coi như không thẹn với lương tâm.
Chuyện còn lại chính là lấy ra kẹp cầm máu, sau đó khâu lại màng lồng ngực và làn da, vậy là ca phẫu thuật lồng ngực của hắn đã đại công cáo thành, như một thói quen, hắn kiểm tra một lần khí giới, thấy không có để sót dụng cụ nào mới an tâm. Phải biết rằng, tại địa cầu thường xuyên phát sinh chuyện bỏ quên băng gạc hay dụng cụ phẫu thuật trong cơ thể bệnh nhân, dẫn đến sự bất lương đáng tiếc, có đôi khi nghiêm cẩn tác phong là điều cần thiết.
“Tốt rồi, bây giờ việc cần làm là đợi, đợi băng tan nàng ta tỉnh lại mới có thể biết kết quả.
Giang Lôi thấy toàn thân hư thoát, uể oải ngồi trên ghế. Ca phẫu thuật này hắn không chỉ tiêu hao toàn bộ huyền hoàng chi khí, mà còn hoa phí không ít tinh lực, hiện tại thân thể hắn phi thường mệt mỏi.
Hồ nữ dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm hắn, hắc mang trong mắt léo lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Làm sao vậy? Giang Lôi hỏi.
“A ——” Khổng Vân Nhi lúc này mới giật mình tỉnh, hoang mang rối loạn mà nhảy dựng lên nói:
- Cái kia, sư phụ muốn nghỉ ngơi phải không, ta đi lấy chăn màn gối đệm……
Lời còn chưa dứt, người đã biến mất. Một lát sau, tiểu loli dáng người nhỏ xinh khiêng một cái giường thật lớn Bạt Bộ đi đến.
Giường Bạt Bộ còn có tên khác là giường Bát Bộ, kích thước khổng lồ, trên có mái lụa che, dưới có bàn tọa chác chắn trạm khắc hoa văn tinh xảo, phía trước có rèm lông vũ, bốn phía rộng dãi như một hành lang nhỏ còn có bình phong quây xung quanh, nhìn chỉnh thể chiếc giường quả thật quá lộng lẫy, còn lộng lẫy hơn cả giường của vua chúa, giống như một căn phòng nhỏ độc lập vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]