Đông Thu Luyện cảm thấy mình đời này chưa từng mất mặt như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, ở buồng vệ sinh mè nheo hồi lâu mới đi ra.
“Mẹ, mẹ mau tới đây đi!” Tiêu Dịch cùng Tiêu Hàn đang dùng cơm, Tiêu Dịch chú ý tới Đông Thu Luyện trước, Tiêu Hàn lúc này mới ngẩng đầu, hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa dài, có phần áo màu trắng cùng thân váy màu xanh ngọc, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của mình, lộ ra chút dịu dàng, tựa hồ là nhìn Tiêu Dịch, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười hết sức động lòng người, bên ngoài mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng kem, cả người toát ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái và tươi mới, Tiêu Hàn sớm biết Đông Thu Luyện tuyệt sắc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy cô nữ tính như vậy. Không hiểu sao thấy có chút ít ngây dại.
“Mẹ. hôm nay mẹ thật là đẹp!” Tiêu Dịch đã chạy đến bên cạnh Đông Thu Luyện, đưa tay kéo Đông Thu Luyện ngồi xuống, Tiêu Hàn ngồi ở đối diện, thấy Tiêu Hàn vẫn nhìn mình, cô cảm thấy có chút mất tự nhiên, còn Tiêu Dịch lại trợn to hai mắt nhìn Tiêu Hàn!
“Ba, mẹ hôm nay đẹp không?” Tiêu Hàn khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm sữa, còn lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh, rõ ràng không có dính sữa? Liếm cái gì a? Nhất là Tiêu Hàn vẫn nhìn mình, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng ran.
“Mẹ, mẹ có phải rất nóng hay không a, mặt hồng như vậy, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-phu-nhan-lanh-lung/2562547/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.