Chương trước
Chương sau
“hi! Đã lâu không thấy.” Trạch Hâm nhìn người trước mắt, cười hì hì kêu một tiếng tiếp đón.

“Ngươi…” Lý Huy Kinh khiếp sợ nhìn chằm chằm đối phương trừ bỏ kiểu tóc còn có màu tóc ở ngoài thay đổi, còn lại cơ hồ không có gì thay đổi, ngơ ngác nói không ra lời.

Trạch Hâm cười nhìn đối phương, không biết lâu không thấy như vậy, chủ nhân doppi này của mình có cái tiến bộ gì không.

“Tiến vào ngồi đi.” Nói xong, kéo nhân vào phòng, dù sao hiện tại Đô Mẫn Tuấn không có ở nhà, hoàn toàn không cần lo lắng bị phát hiện.

Lý Huy Kinh nhìn đối phương, do dự hai giây, mới quyết định đi theo vào. Sau khi đi vào, không ngừng đánh giá trang sức trong phòng ở.

“Muốn uống cái gì sao?” Trạch Hâm xuất phát từ lễ phép hỏi một câu, sau đó rối rắm bỏ thêm một câu, “Có trà cùng nước có ga.” Trà là của Đô Mẫn Tuấn, nước có ga là cậu mặt dày mày dạn cầu xin mới được đồng ý cho mua.

“Nước có ga đi.” Nói xong, Lý Huy Kinh ngồi ở chỗ kia không biết nghĩ cái gì.

“Đây, cầm.” Đem nước có ga đưa cho hắn, Trạch Hâm liền nhìn thấy hắn đầy mặt rối rắm ngồi ở chỗ kia, tựa hồ do dự cái gì.”Làm sao vậy?” Đối với chủ nhân nhìn thấy đầu tiên ở thế giới thấy này, Trạch Hâm vẫn rất có hảo cảm.

“Ngươi, là người sao?”

“Ngươi nói đi?” Nhìn người này đầy mặt rối rắm, Trạch Hâm rốt cục nói ra một câu hắn vẫn rất muốn biết này.

Ánh mắt Lý Huy Kinh phức tạp nhìn cậu, không ai có thể trong thời gian mười năm lý mà ngay cả một điểm biến hóa rất nhỏ cũng không có. Ngay cả lúc cậu xuất hiện cùng biến mất trước đây, đều có thể thuyết minh cậu không phải người.

Nhìn người đột nhiên trầm mặc, Trạch Hâm đột nhiên cảm thấy chung quanh quá mức im lặng, đối với trường hợp này, luôn luôn là Tiêu Vân Tường nói chêm chọc cười làm nóng không khí, hiện tại hắn không ở đây, đột nhiên có điểm nhớ hắn.

“Ngươi vẫn ở nơi này sao?” Tựa hồ ý thức được chung quanh có chút im lặng quá mức, Lý Huy Kinh nổi tiếp câu chuyện.

“Không phải. Nơi này là nhà bằng hữu của ta.” Trạch Hâm suy nghĩ một chút, vẫn thành thật trả lời.

“ Quan hệ của ngươi cùng vị kia bằng hữu rất tốt?” Cho nên mới đến ở nơi đây?

“Cũng không tốt lắm. Chỉ là hiện tại không có nơi để đi, vừa vặn nghĩ đến hắn ở trong này, vì thế ta liền tới.” Trạch Hâm đầy mặt bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa người kia hắn còn siêu phiền toái, cứ luôn hạn chế hoạt động của ta. Tính tình cũng không tốt, khó trách vẫn không có bạn gái…”

Ngay tại thời điểm Trạch Hâm lải nhải oán giận với Lý Huy Kinh về việc gặp được đãi ngộ không công bằng , đột nhiên nghe được một thanh âm, lạnh lùng nói: “Như vậy thoạt nhìn, ngươi có thể dễ dàng tha thứ hắn mà còn ở nơi này, ngươi vẫn là rất khoan dung đó.”

“Đương nhiên.” Trạch Hâm hoàn toàn không có phát hiện trong phòng nhiều ra một người còn cứ theo mục đích của bản thân mà nói, “Chỉ có người thiện lương giống như ta vậy, mới có thể chịu đựng được hắn, không sợ cường quyền ở cùng một chỗ với hắn.”

“Kia thật là rất cảm tạ ngươi, chịu đựng ta lâu như vậy.” Phía sau một bàn tay vươn đến Trạch Hâm, trực tiếp đặt tại đầu vai cậu.

Nhìn Lý Huy Kinh ngồi đối diện, Trạch Hâm cương một chút, rốt cục phản ứng lại, đầu thong thả chuyển qua, nhìn người tới, trong lòng run sợ lộ ra một cái tươi cười lấy lòng, “Ngươi đã trở lại.”

Đô Mẫn Tuấn chọn mi nhìn người vừa rồi luôn chửi bới hắn này, nếu là trước kia, gặp được loại  người trong ngoài không đồng nhất này, hắn khẳng định sẽ đá văng cậu ra khỏi phòng ở chính mình , lại càng không để cậu ở lại nơi này nữa. Nhưng là hiện tại, nhớ đến cậu tuy rằng tay chân vụng về nhưng vẫn như trước hỗ trợ làm việc nhà, nhớ đến bộ dáng ủy khuất khi buổi tối không được xem TV, nhớ cậu xem chính mình là bạo quân mà than phiền niệm niệm, đột nhiên không muốn làm như vậy.

*

Thiên Tụng Y +4

【 Huy Kinh a, ngươi đang làm cái gì? Như thế nào gần đây đều không có nhìn thấy ngươi? 】

【 nếu có rảnh đến Tranh Loy (hình như là tên cửa hàng),ta mua nhiều lắm, không mang được 】

【 hiện tại ta  ở trong này cùng với Thế Mỹ, ngươi nếu có rảnh thì gọi điện thoại lại cho ta đi. 】

【 vẫn là không rảnh sao? 】

“Làm sao vậy? Ta giống như nghe thấy di động ngươi luôn vang.” Trạch Hâm nghi hoặc nhìn Lý Huy Kinh hỏi, tuy rằng cậu rất cảm tạ Lý Huy Kinh dẫn cậu đi chơi, nhưng là bởi vậy mà chậm trễ chính sự của hắn thì sẽ không tốt lắm.

“Không có gì.” Nhanh chóng trả lời một tin ‘Hiện tại đang vội’, liền chuyển di động  thành hình thức im lặng, cười nói với người đối diện, “Ngươi không phải muốn đi chơi cái kia sao? Đi thôi, hiện tại đi mua phiếu.”

“Tụng Y, vẫn không có tin tức Huy Kinh sao?” Lưu Thế Mỹ uống trà sữa hỏi người biểu tình không phải tốt lắm đối diện.

Thiên Tụng Y cau mày, oán giận, “Hắn nói hắn hiện tại đang vội, không biết đang làm cái gì, hẳn là không tới  được.” Nói xong, cầm lấy nước có ga trên bàn hút mạnh một ngụm.

Nghe nàng nói, Lưu Thế Mỹ lộ ra một cái tươi cười nhỏ bé, rất nhanh liền biến mất, “Mỗi lần ngươi kêu Huy Kinh hắn đều đến, có lẽ lần này thật có việc gấp đi.”

Thiên Tụng Y mân mân môi, không nói được lời nào nhìn di động chính mình. Thật là, rốt cuộc đang vội cái gì?

“Hôm nay thật là rất cảm tạ ngươi, có ngươi ở mới có thể đùa tận hứng như vậy a!” Trạch Hâm cầm một cái kem quý danh, vừa ăn vừa nói với Lý Huy Kinh.

“Không có việc gì, dù sao gần đây vừa vặn ta cũng muốn thả lỏng một chút.” Lý Huy Kinh cười nhìn người trước mắt này, vừa bắt đầu nghe người này nói nhàm chán, không biết xuất phát từ cái  tâm lý gì liền mở miệng mời cậu đi chơi. Hiện tại ngược lại cảm thấy kỳ thật người này thoạt nhìn không phức tạp như vậy, thật là đơn thuần ngoài ý muốn a!

“Đúng rồi, ngươi còn cùng một chỗ  với cái Thiên Tụng Y kia sao?” Trạch Hâm đột nhiên mở miệng hỏi, hoàn toàn không có chú ý tới Lý Huy Kinh khi nghe được tên này liền dại ra trong nháy mắt .

“Ân.” Lý Huy Kinh cúi đầu đáp một tiếng.

Nhìn người nào đó nuốt ôn nguội (ha ha mếu biết QAQ),Trạch Hâm đầy mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Ngươi sẽ không phải chưa đuổi tới được đi, đã lâu như vậy.”

“Xem như vậy đi.” Tuy rằng biết chính mình thích Thiên Tụng Y, nhưng không biết vì cái gì mà vẫn chậm chạp không mở miệng. Nguyên nhân, chính mình cũng không rõ ràng lắm.

Khó trách đã lâu như vậy mà nhiệm vụ của chính mình còn không có hoàn thành, chính mình đều giúp hắn đuổi tình địch trọng yếu nhất đi rồi, hắn còn làm không xong, thật là rất! Vô! Dụng!!

“Ta cảm thấy nếu ngươi thích cái nữ sinh kia, tốt nhất sớm một chút đuổi người tới tay, bằng không về sau nàng thích người khác liền không còn kịp rồi.” Trạch Hâm đầy mặt khuyên bảo nhìn hắn. Nhanh thông báo đi, nhanh thu phục người đi, nhiệm vụ của chính mình có thể hoàn thành sớm một chút.

“Ngươi như thế nào quan tâm việc này như vậy ?” Lý Huy Kinh đầy mặt kỳ quái nhìn cậu.

Đối với ánh mắt thuần túy của Lý Huy Kinh, Trạch Hâm ngẩng đầu nhìn trời, bình tĩnh nói, “Ta là lo lắng cho trạng huống nhân duyên tương lai của ngươi. Không muốn nói thì thôi, ngươi nếu không nghe lời ta, ngươi sẽ hối hận. Hơn nữa ngươi đều theo đuổi lâu như vậy, cư nhiên còn không có đuổi được.”

“Phốc xuy.” Nhìn Trạch Hâm nghiêm trang, cố gắng giả bộ biểu tình ta rất thành thạo, Lý Huy Kinh bật cười.

“Cười cái gì?” Nhìn Lý Huy Kinh cười thập phần vui vẻ, Trạch Hâm thập phần khó hiểu hỏi.

“Không có gì.”

*

Đợi Trạch Hâm rốt cục ăn no chơi đủ, sau khi cự tuyệt Lý Huy Kinh luôn mời cậu đi ăn khuya, về tới trong nhà Đô Mẫn Tuấn.

“Ngươi đã trở lại.” Vào nhà, liền nghe được một cái thanh âm vô cùng lạnh lùng.

“A, thực trùng hợp a, ngươi ở nhà.” Trạch Hâm lúng túng ngồi ở sofa cầm một quyển sách lên bắt chuyện cùng Đô Mẫn Tuấn.

“Ngươi đã vượt qua giờ dùng cơm.” Đô Mẫn Tuấn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, lại liếc mắt nhìn Trạch Hâm một cái.

Trạch Hâm nhìn nhìn, quả nhiên hiện tại đã chín giờ, qua hai giờ so với thời gian dùng cơm của giáo sư Đô. Ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn người đang ngồi đoan chính ở chỗ kia, nghĩ nghĩ, thật cẩn thận nói, “Cái kia, ngươi không phải là đang đợi ta ăn cơm đi, nhưng là ta đã ăn rồi.”

Nghe Trạch Hâm nói, tay Đô Mẫn Tuấn đang thả lỏng nắm thật chặt, sau đó lại lỏng rồi rời ra.”Hôm nay ta chỉ là muốn ăn tối muộn mà thôi.” Thời điểm đi vào phòng bếp , Đô Mẫn Tuấn mới không muốn thừa nhận. Chính mình nguyên bản chuẩn bị đúng giờ dùng cơm, nghĩ đến hôm nay cái người kia cao hứng nói cho hắn biết cậu cùng với người khác ra ngoài chơi, nhìn trên bàn cơm chỉ có đồ ăn của chính mình bỗng xuất hiện một loại tâm tình khó hiểu , phiền toái làm hắn ăn không vô.

Nhìn theo giáo sư Đô vĩ đại đi vào phòng bếp , Trạch Hâm vui rạo rực lấy ra đồ ăn vặt hôm nay thời điểm đưa chính mình trở về Lý Huy Kinh thuận tiện mua, ngồi ở trước TV mùi thoạt nhìn rất ngon.

Đợi cho Đô Mẫn Tuấn giải quyết xong bữa tối của chính mình, đi vào phòng khách, nhìn cảnh tượng người nào đó không tiết tháo xem TV, ăn loại thực phẩm rác rưởi không phải của chính mình mua , cười không hề có hình tượng gì đáng nói.

“Hồ ly ngu xuẩn.” Lạnh lùng nói một câu như vậy, liền đi một bước trở về phòng mình.

*

“Huy Kinh.”

“Sao ngươi lại tới đây?” Đem tầm mắt nâng lên khỏi màn hình di động đến, liền thấy Lưu Thế Mỹ đứng ở trước mặt chính mình.

Lưu Thế Mỹ ôn nhu cười nhìn Lý Huy Kinh, quơ quơ gói to trong tay.”Mẹ ta gần đây chiếm được một cái chăm sóc da gì đó cũng tốt lắm, bảo ta đưa một chút cho bác gái. Vừa tới liền đụng phải ngươi.”

Lý Huy Kinh lộ ra tươi cười chiêu bài, thân thủ tiếp nhận gói to, “Bác gái thật là quá khách khí. Đi vào ngồi đi, mẹ ta khẳng định rất cao hứng.”

“Ân.” Hai người sóng vai đi, nhìn Huy Kinh vẫn mỉm cười, Lưu Thế Mỹ thăm dò hỏi: “Ngươi hình như rất vui vẻ, gặp được chuyện thú vị gì sao?”

“A, không có a.” Cấp Trạch Hâm trở về một cái tin tức quá khứ (cầu trợ giúp QAQ),Lý Huy Kinh kinh ngạc nhìn người bên cạnh.

“Ân.”

“Có lẽ là bởi vì hôm nay đi ra ngoài cùng một bằng hữu thật lâu không thấy, có điểm hưng phấn.” Lý Huy Kinh đầy mặt ý cười nói.

Nhìn trong mắt người bên cạnh lơ đãng gian hiện lên hoài niệm, Lưu Thế Mỹ nhẹ nhàng hỏi: “Là bằng hữu rất trọng yếu sao?”

Lý Huy Kinh ngốc sửng sốt một chút, không xác định nói: “Hẳn là quen thuộc lắm.”

Sau khi nói xong, chung quanh tựa hồ lại lâm vào im lặng, thẳng đến tới đại trạch Lý gia.

“Bác trai, bác gái, quấy rầy, mẫu thân bảo ta đưa chút đồ vật lại đây.” Vừa vào cửa, nhìn thấy  nhị lão Lý gia ngồi ở phòng khách, Lưu Thế Mỹ lễ phép chào hỏi.

“Ngươi nha đầu này, như thế nào khách khí như vậy, còn chính mình lại đây, trực tiếp kêu Huy Kinh qua lấy là được rồi.” Lý mẫu nói xong trách cứ tiểu nhi tử của mình một chút.

Nhàn nhạt cười cười, ôn hòa nói: “Không quan hệ, vừa vặn ta cũng không có việc, huống chi ta cũng muốn gặp bác gái.”

“Vẫn là nha đầu ngươi chọc người đau lòng, mấy nhi tử kia của ta chỉ biết chọc ta sinh khí. Đến đến, ta mang ngươi qua bên kia, chúng ta nói nói thứ mẫu thân ngươi bắt ngươi  mang đến cho ta.”

Lưu Thế Mỹ đi theo Lý mẫu đi quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lý Huy Kinh ngồi ở sofa không biết làm gì, cười đầy mặt sáng lạn với di động.

【 Huy Kinh, hôm nay cảm tạ ngươi mang ta đi chơi lâu như vậy, nếu ngươi lần sau không vội, vẫn kính nhờ ngươi.  Trạch Hâm dùng di động chính mình mới mua phát ra một cái tin nhắn, vô cùng cao hứng đi ngủ.

Cách vách, Đô Mẫn Tuấn cảm nhận được người phòng kế bên còn không có ngủ, còn đang hưng phấn lật tới lật lui. Phiền toái đem chăn trùm lên trên đầu chính mình, quả nhiên lúc trước không nên thu lưu cậu.

Tác giả có chuyện muốn nói: ta đi rồi lâu như vậy, nhắn lại cư nhiên đều không có gia tăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.