Ông lão nọ là một người cổ hủ, từ lời nói đến cử chỉ đều mang theo hơi thở thời tiền Thanh*. “Cố đại nhân” trong miệng lão, chính là một vị Cố Tư lệnh hai tháng trước dẫn binh đánh tiến vào huyện Văn, mà trước Cố tư lệnh, chủ nhân của huyện Văn là một vị Đinh lữ trưởng, đương nhiên, cũng được ông lão tôn kính gọi một tiếng Đinh đại nhân.
* Tiền Thanh: cách gọi triều Thanh cũ sau khi Trung Hoa Dân Quốc được thành lập.
Ông lão cũng không phải là thủ hạ của Cố đại nhân, mà con trai thứ ba của lão là thủ hạ dưới trướng Cố đại nhân. Huyện Văn là một vùng đất sầm uất đông đúc, mới đây còn xây thêm nhà ga, lên xe lửa là có thể đi thẳng đến Thiên Tân Vệ và thành Bắc Kinh. Cố đại nhân chiếm cứ yếu địa, vô cùng đắc ý, nổi tâm tư an cư, cho nên dưới sự khuyến khích của người bên cạnh, bèn mua tòa trang viên rộng lớn kia… nói là mua, thật ra là cướp, một tòa trang viên lớn ba viện, hai phía đông tây đều có sân nhỏ lại có cả hậu hoa viên, tổng cộng chỉ trả cho chủ nhà người ta một thỏi vàng nhỏ. Chủ nhà không dám chọc vào gã, nhận lấy thỏi vàng kia bèn chuyển nhà chạy biến, chạy đi đâu, không ai biết. Mà Cố đại nhân hân hoan chuyển đến nhà mới, ở chưa được vài ngày đã xảy ra chuyện kỳ quái.
“Chính mắt lão nhìn thấy.” Ông lão dẫn Vô Tâm và Nguyệt Nha băng qua con đường lớn, rẽ vào một con hẻm nhỏ, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/3094346/chuong-2.html