Editor: Mạc Thiên Y
Vô Tâm mãi không về, Nguyệt Nha bèn dời băng ghế nhỏ ra sân, ngồi đợi giữa đêm đen. Cố đại nhân cứ bị “hai cái bánh bao to” lởn vởn trước mắt, ngậm điếu thuốc ngồi chồm hỗm bên cạnh. Mắt thấy Nguyệt Nha cứ bất an nhòm ra sân, gã không khỏi mở miệng gợi chuyện: “Sư phụ đúng là lúc nào cũng bận rộn nhỉ, nửa đêm nửa hôm để cô thân gái ở nhà một mình, thật sự là rất không an toàn.”
Nguyệt Nha không để ý đến gã.
Cố đại nhân liếc cô một cái, trời tối không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy rõ dáng người: “Tôi nói, cô cũng lớn rồi, sao sư phụ không tìm nhà chồng cho cô? Em gái có tốt cũng không thể nuôi cả đời đúng không?”
Nguyệt Nha rốt cục mở miệng: “Tôi không phải em gái anh ấy. Hai đứa tôi cũng là mới quen. Tôi không nhà, anh ấy cũng không nhà, hai đứa tôi nói rồi, qua hai ngày nữa là thành thân.”
Cố đại nhân nghe vậy, đương trường có cảm giác thất tình, dập điếu thuốc: “À? Hai người không phải anh em à?”
Nguyệt Nha lắc lắc đầu: “Không phải.”
@MạcThiênY.
Tại nơi hoang dã, Vô Tâm ngồi xổm hai tay đang cầm nửa cái đầu của mình. Thương tiếc sờ sờ mái tóc ngắn củn cùng mi mắt phía trên, hắn phí công muốn ráp lại. Óc chảy xuống đầy cổ hắn dầm dề, hắn vẫn đau như cũ.
Hắn rất lạnh, rất mệt, đau như rơi vào biển lửa. Hắn muốn về nhà, để Nguyệt Nha vắt khăn nóng lau cho mình, nhưng không đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486404/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.