Pháp sự làm rất thành công.
Đội ngũ đóng quân ở dưới chân núi Thanh Vân, đại đội sắp thành hàng như mở đại hội, lặng ngắt như tờ mà đưa mắt chiêm ngưỡng Xuất Trần Tử trên đài cao. Trước đó đám sĩ quan các cấp đã tuyên dương thân phận cao quý “thần tiên sống” của Xuất Trần Tử cho cấp dưới, quốc vụ tổng thống thấy y còn phải cung kính.
Xuất Trần Tử mặc pháp bào thêu hoa, bởi vì ở chỗ cao, bên dưới nhìn không rõ hoa văn của pháp bào, chỉ thấy xanh vàng rực rỡ. Bản thân Xuất Trần Tử cũng thể diện, vai rộng dáng cao, đứng yên cũng hiển lộ uy nghi, xõa tóc để chân trần nhấc một thanh kiếm Thất Tinh lên múa, bên dưới yên lặng chỉ còn lại tiếng gió. Có một tên lính nhỏ nhịn không được ho một tiếng, bị tiểu đội trưởng sau lưng xáng một bạt tai.
Cố đại nhân và Nguyệt Nha đứng từ xa, cũng nghển cổ xem đến ngẩn người, hai người nhất thời say mê, quên béng mất Vô Tâm.
Vô Tâm nằm oặt trong phòng tối, đầu gối lên lưng quái vật. Vẫn là mệt, cần ngủ một ngày mới được. Quái vật cũng không chịu tấn công hắn, có lẽ căn bản không xem hắn là vật sống, nghĩ hắn là tảng đá không ăn được.
Trong góc phòng còn một con quái vật nằm úp sấp, đầu bị hắn chặt, cơ bản có thể xem như đã chết, nhưng do không có ánh sáng, cho nên da thịt vẫn chưa tan rã. Vô Tâm cắt một miếng thịt, cúi đầu ngửi, lại há mồm cắn một miếng. Thịt hơi tanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486310/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.