Chương trước
Chương sau
Lúc Cố đại nhân bước vào căn nhà ở huyện Văn, đúng lúc bắt gặp một tiểu đạo sĩ đứng ngoài phòng đông, đang trả lời Vô Tâm ở trong phòng. Cửa phòng đã khóa, bởi vì gã sợ người ngoài lỗ mãng xông vào.

Tiểu đạo sĩ vẻ mặt nghiêm túc, ăn mặc cũng đặc biệt lịch sự. Tranh thủ lúc rảnh rỗi thi lễ với Cố đại nhân, hắn đồng thời nghe trong phòng hỏi: “Sư tổ nhà cậu vì sao không trở lại?”

Tiểu đạo sĩ hùng hồn đáp: “Sư tổ nói, ngài rất sợ ạ.”

Sau đó giọng nói trong phòng thay đổi đối tượng: “Cố đại nhân?”

Cố đại nhân đứng trong sân, cởi nón lính lau mồ hôi đầy đầu: “A, ta đây.”

Vô Tâm nói: “Cố đại nhân, ngươi vào đây.”

Cố đại nhân mở khóa, nghiêng người vào phòng. Sau một lát gã lách người ra, đưa một lá thư cho tiểu đạo sĩ: “Hắn đưa thư cho sư tổ cậu, nhất định phải giao đấy.”

Tiểu đạo sĩ lập tức nhận thư cất vào trong ngực: “Vâng ạ, buổi chiều tôi sẽ ngồi xe lửa về Bắc Kinh, buổi tối là có thể gặp sư tổ.”

Sau khi đuổi tiểu đạo sĩ đi, Cố đại nhân trở vào phòng đông. Vô Tâm mông trầm nằm bò trong chăn, một bên vai lộ ra ngoài, vốn là xương trắng, nhưng qua một ngày một đêm tĩnh dưỡng, mặt trên xương đã sinh ra một lớp màng thịt màu phấn hồng. Cố đại nhân rất bận rộn, quân đầu của huyện Trường An quyết định đầu nhập dưới trướng Lão soái, vì thế đầu hàng để giữ chức. Mà gã là đại diện toàn quyền của Lão soái, đương nhiên không thể mặc kệ trốn đi.

Đặt mông ngồi cạnh giường, gã khó khăn cúi người tháo ủng, trên giường bày một tờ giấy lớn màu vàng, bên trên dùng mực đỏ vẽ lung tung, là Xuất Trần Tử đặc biệt phái đồ tôn từ Bắc Kinh đưa tới, nói là Vô Tâm nhất định cần dùng đến. Kết quả sau khi gã mang binh lên núi, mới phát hiện Vô Tâm dựa vào sức mình, dĩ nhiên việc lớn đã thành.

Trời nóng nực, Cố đại nhân đi ủng cả ngày, bàn chân to gặp khí mát, sảng khoái phải nói là cạn lời. Rất tự giác duỗi hai chân ra xa, gã nằm xuống cạnh Vô Tâm. Nhe răng trợn mắt ưỡn lưng, gã lại đánh cái ngáp muốn nuốt chửng sông núi.

“Thế nào?” gã mở miệng hỏi: “Còn đau không?”

Vô Tâm chậm rãi gấp tờ giấy vàng lại, nhét vào một phong thư lớn: “Đỡ nhiều rồi, không sao.”

Cố đại nhân nằm ngửa đầu gối lên hai tay, quay đầu nhe răng cười với hắn: “Kể chút đi, xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua sau khi đưa ngươi trở về, mãi không nhín ra chút thời gian nói chuyện với ngươi được.”

Vô Tâm nghiêng người nằm, đối mặt Cố đại nhân: “Ta kéo Nhạc Khởi La vào trong động quỷ, ta thoát ra, cô ta ở lại.”



Cố đại nhân chớp chớp mắt: “Không đúng a, không phải ngươi nói không thể giết ả sao?”

Vô Tâm hỏi: “Cố đại nhân, ngươi có nhớ mùa đông năm ngoái lần cuối chúng ta đến động quỷ không? Lúc ấy là có quân lính của Đinh đầu to đến đuổi giết chúng ta, chúng ta từ trấn Mõm Lợn chạy thẳng lên núi Thủ Lợn.”

Cố đại nhân nghĩ ngợi, lập tức gật đầu: “Nhớ, ta và Nguyệt Nha ngồi trên cây nửa ngày, nhìn đám lính kia liên tiếp xuống động, đi xuống cơ bản không thấy trèo lên. Không phải còn có xác chết vùng dậy sao? Bị ngươi thiêu cháy, thiêu xong ngươi còn nhảy vào động, ta cùng Nguyệt Nha ở trên cây không kịp ngăn, gấp đến độ bọn ta vừa leo xuống cây vừa mắng…”

Vô Tâm không theo Cố đại nhân nhớ lại chuyện xưa, chỉ hỏi: “Ngươi đoán ta lúc đó vì sao vào động?”

Cố đại nhân lắc đầu: “Có chuyện nói thẳng!”

Vô Tâm trở mình, nằm đối mặt trần nhà: “Đêm hôm đó đã chết rất nhiều người, nhưng ta phát hiện trong động ngoài động đều rất sạch sẽ, không có thi thể, hồn phách cũng không có. Có thể thấy được…”

Cố đại nhân thoáng hiểu: “Vậy nơi đó là có vào không ra, dù ả có bản lĩnh chuyển thế, không được tự do cũng công cốc, đúng không?”

Vô Tâm gật đầu: “Đúng vậy. Tuy ta không biết quy luật trong đó, nhưng trong động xác thực hấp thu rất nhiều oan hồn, cái này rất kỳ quái, cũng rất đáng sợ. Cho nên, ta viết cho Xuất Trần Tử một phong thơ.”

Cố đại nhân nhìn hắn: “Viết cho y làm gì?”

Vô Tâm thở dài một tiếng: “Bảo y đến khắc phục hậu quả! Hoặc có thể vĩnh viễn lấp kín cửa động, bên trên xây một tòa tháp ngăn chận —— y cũng không hẳn là chỉ có hư danh, dầu gì cũng biết nhiều hơn ta. Để y suy tính làm đi, sự tình từ nay về sau, ta không quan tâm nữa.”

Cố đại nhân thở dài theo: “Đúng, mặc kệ đi. Hai chân cũng mất, dốc sức cũng đủ rồi.”

Vừa dứt lời, Vô Tâm không đáp lại. Trong phòng yên tĩnh, trong sân cũng vắng lặng. Vô Tâm nhìn ra ngoài qua kính cửa sổ, có thể nhìn thấy cửa phòng bếp khép hờ.

Cố đại nhân nay đã hơn xưa, không có thời gian mỗi ngày bảo vệ Vô Tâm, nhưng lại không thể để người ngoài nhìn thấy chân tướng. Lệnh cho lính gác sít sao canh cửa sân, mỗi buổi sáng gã đều bưng cơm nước của một ngày vào phòng, bô cũng đặt bên giường. Sau đó khóa chặt cửa phòng, trong phòng chỉ còn một mình Vô Tâm. Vô Tâm ngồi trên giường, bần thần nhìn phòng tây đối diện, nhìn đủ, lại đi nhìn nhà bếp chếch phía trước. Trong bếp trên lò còn đặt một cái muôi sắt cán dài, là Nguyệt Nha thường dùng, đêm trước khi đến trấn Mõm Lợn còn đặt tại đó, từ đó rốt cuộc không còn ai đụng tới.

Sau khi trời tối, bình thường Cố đại nhân sẽ đem theo một phần cơm nóng trở về. Vô Tâm đang trong giai đoạn lớn nên sức ăn kinh người, Cố đại nhân ngậm thuốc đứng dựa tường, nhìn hắn cầm bát to vùi đầu ăn, không khỏi nhớ tới ngày còn ở Thiên Tân. Khi đó gã và Nguyệt Nha kinh hồn bạt vía lại mang theo hy vọng, từng ngày một nuôi lớn con quái vật thành hình người. Trong lòng bỗng mềm mại đến lạ, gã không cần nghĩ ngợi mở miệng: “Đừng cả ngày mặt mày ủ dột nữa, đợi ngươi mọc ra đầy đủ, ta tìm cho ngươi một cô vợ. Ông đây có tiền có thế, đừng nói ngươi dáng dấp không tệ, cho dù ngươi biến thành đầu chó mắt ếch, ta vẫn có thể tìm một cô vợ đàng hoàng tử tế cho ngươi!”

Vô Tâm vẫn vục mặt vào bát to nở nụ cười: “Nhỡ sau này cô ta phát hiện ta không bình thường, thì sao?”

Cố đại nhân ngang ngược cười nhạt: “Làm sao? Tiếp tục sống, dám gây sự thì đánh chết! Thái giám còn có người lấy, ngươi không hơn thái giám à? Không sao, ngươi cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện, ta làm chủ cho ngươi! Cô ta dám không phục, ta đốt cả họ nhà cô ta!”

Vô Tâm nghe đến đó, phát hiện Cố đại nhân lại nổi tính xấu. Cố đại nhân không xuất đầu thì thôi, một khi vượt bậc hơn người, tương lai nhất định làm bậy không ít. Vô Tâm xưa nay không thích người xấu, nhưng đối với Cố đại nhân, hắn chỉ cảm thấy hết cách.

Ý tưởng của Cố đại nhân, đương nhiên là ý tồi, Vô Tâm xem như là nghe chuyện cười, nghe xong thì thôi. Mỗi người đều có nhân duyên sinh tử của chính mình, hắn không thể bởi vì mất đi Nguyệt Nha của hắn, mà ra tay cướp mất Nguyệt Nha của người khác.

Cố đại nhân thu dọn bát đũa, bởi vì lười, cho nên để cả người mồ hôi thối lên giường. Bô vẫn đặt cuối giường, gã nói với Vô Tâm: “Ban đêm nếu muốn đi tiểu, thì đẩy ta. Đẩy mạnh vào, ta ngủ sâu lắm.”

Giở chăn bông nằm xuống, gã tắt đèn, trong bóng đêm lại nói: “Sư phụ, thật ra, con người chỉ cần còn sống, phải nhìn về trước. Nguyệt Nha không còn, trong lòng ta cũng đau khổ, nhưng đau khổ thì có ích gì? Đau khổ em ấy cũng không sống lại được! Trước khi đi Nguyệt Nha đã dặn ta, bảo ta chiếu cố ngươi, lời này ta vĩnh viễn nhớ rõ, ta gạt ai cũng không thể gạt em ấy. Bây giờ đã báo thù xong, ngươi cũng không còn gì vướng bận, sau này đi theo ta đi. Ngươi hẳn nhìn ra được, với bản lĩnh và chí khí của ta, tuyệt đối không phải kẻ chịu nằm bình địa, nuôi sống một mình ngươi, khẳng định không thành vấn đề.”

Vô Tâm cười cười, không mở miệng. Hắn đương nhiên tin tưởng lời hứa của Cố đại nhân, đáng tiếc, Cố đại nhân dù tốt, cũng không phải Nguyệt Nha. Tương lai Cố đại nhân có vợ có thiếp có con có cái, không cần lâu, chỉ cần qua mười năm hai mươi năm, Cố đại nhân sẽ không thể giải thích sự tồn tại của hắn với người thân được.



Sơ hở trên người hắn rất nhiều, tỷ như, hắn sẽ không già.

“Cố đại nhân.” Hắn đột nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao ta không làm công việc đứng đắn, chuyên kiếm cơm trên người quỷ thần không?”

Cố đại nhân lập tức đáp: “Ta thấy ngươi chính là tên lười biếng, căn bản không ý chí tiến thủ!”

Vô Tâm tiếp tục nói: “Ta là muốn cho người khác sợ ta, tránh xa ta.”

Trong bóng đêm mông lung, Cố đại nhân nhìn hắn một cái: “Đừng nói tào lao nữa, nhanh ngủ đi.”

Vô Tâm lại nói: “Kể từ khi Ngọc Nhi mất, không có ai đối tốt với ta. Ta không ngờ đúng lúc gặp được Nguyệt Nha và ngươi. Một trăm năm này của ta, vận khí quả thật không tệ.”

Lòng Cố đại nhân trào ra một nỗi bi thương, bấy giờ xoay người đưa lưng về phía Vô Tâm: “Được rồi được rồi, nghe ngươi nói chuyện khiếp thấy mẹ.”

Vô Tâm không nói nữa, lặng lẽ từ trong lòng lấy ra ảnh chụp của hắn và Nguyệt Nha. Đặt bức ảnh trước ót Cố đại nhân, ba người họ, vẫn ở chung một chỗ.

Một tháng sau, Vô Tâm khôi phục hình người.

Vào một buổi sáng tháng năm cảnh xuân tươi đẹp, hắn thay một bộ quần áo gọn gàng đơn bạc, nói là muốn đi Thanh Vân quan vấn an Xuất Trần Tử. Xuất Trần Tử gần đây đã trở về từ Bắc Kinh, có thể là nghe theo kiến nghị của Vô Tâm ở trong thơ, thật sự muốn đến núi Thủ Lợn xây tháp.

Cố đại nhân ngủ mơ màng, đầu bù tóc rối để trần, híp mắt ngồi trên giường vừa gãi đùi vừa hỏi: “Đi Thanh Vân quan? Đi đi, bảo Tiểu Mã đánh xe hơi đưa ngươi đi!”

Nói đoạn gã duỗi chân xuống giường, định đi nhà xí. Không ngờ Vô Tâm đứng ở cửa, chặn đường gã.

Cố đại nhân không gãi đùi nữa, mà đổi thành mò râu trên cằm. Vô Tâm bình tĩnh nhìn gã, gã lấy làm lạ, cũng nhìn nhìn Vô Tâm. Mắt Vô Tâm đặc biệt đen, vừa đen lại sâu, như thể muốn khắc sâu hình dáng của gã vậy.

Cố đại nhân đối mắt với hắn nửa ngày, dần dần tỉnh táo, không khỏi nâng tay dụi gỉ mắt: “Nhìn cái gì? Ngươi không đi à?”

Vô Tâm thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên giang hai tay ôm gã. Cánh tay ôm chặt thân trên ở trần của gã, Cố đại nhân bất ngờ không kịp phòng, suýt nữa bị hắn xiết cho tắt thở, đồng thời có phần ngượng ngùng: “Này, này, làm sao thế? Vừa sáng sớm chớ chắn lối, ta còn nín tiểu đây!”

Vô Tâm giơ tay xoa mớ tóc rối tung của gã, tức thì buông tay lui ra sau.

Như nhìn Cố đại nhân không đủ, hắn mỉm cười nói: “Khả năng phải ở lại Thanh Vân quan vài ngày, ngươi ở nhà một mình, nhớ bảo trọng.”

Cố đại nhân khinh thường vung tay: “Cút đi! Ở dăm ba bữa thì về, chúng ta tuần sau có thể sẽ về Thiên Tân.”

Trong cơn gió sớm tươi mát, Vô Tâm gật đầu cười với Cố đại nhân, sau đó xoay người đi về phía cửa sân.

Năm ngày sau, Cố đại nhân phái Tiểu Mã đến Thanh Vân quan đón Vô Tâm, nhưng mà Tiểu Mã đánh xe không trở về, đứng trước mặt gã nói: “Xuất Trần Tử đạo trưởng nói, sư phụ Vô Tâm chỉ ở lại trong quan một đêm, bốn ngày trước đã xuống núi rồi.”

Cố đại nhân nghe vậy, không biết sao, cả người dựng lông mao. Tung nhân mã bày thiên la địa võng, gã bắt đầu tìm kiếm Vô Tâm, nhưng sau hơn nửa tháng tìm đến mức người ngã ngựa đổ, cũng không thu hoạch được gì.



Cố đại nhân ngồi một mình trong sân, đội ánh nắng chói chang mà ngẩn người. Bỗng rùng mình một cái, gã hoài nghi bản thân đã trải qua một giấc chiêm bao kéo dài một năm, trong mộng có Nguyệt Nha, còn có Vô Tâm. Hiện tại, đã tỉnh mộng.

Lần thứ hai Cố đại nhân và Vô Tâm gặp lại, là mười năm sau.

Khi đó gã đã đổi tên là Cố Khánh Tuyên, cái tên nửa tục nửa nhã, vừa vặn phù hợp với thân phận ngày càng cao của gã. Hoa nở thì phải tàn, chẳng ai thuận buồm xuôi gió mãi được. Bởi vì chuyên quyền và tham lam, sau bữa tiệc mừng thọ bốn mươi, gã bị đám kẻ thù liên hợp lại đuổi xuống đài.

Cố đại nhân nghĩ thoáng ra, không đáng buồn rầu, sau khi rớt đài gã đến Tô giới ở Thiên Tân, dẫn một đại gia đình tiếp tục cuộc sống giàu có. Vào một buổi trưa nắng chói chang, gã dẫn hai đứa con trai đi công ty bách hóa, hai đứa con trai rất giống gã, là độ tuổi nhi đồng nhưng vóc người thiếu niên, giùng giằng không nghe lời, một đường kéo gã ngã trái ngã phải. Gã vốn cao lớn, nay lại phát phì, đứng trên đường y hệt con lật đật khổng lồ, mỗi tay túm một đứa, miệng mắng chửi. Dư quang nơi khóe mắt bỗng như liếc thấy cái gì, gã quay phắt đầu, ngờ ngợ thấy được bóng dáng quen thuộc. Đang định nhìn kỹ lại, hai đứa con trai lại om sòm đòi: “Ba ba dẫn chúng con đi ăn kem đi, bằng không chúng con không đi nữa!”

Cố đại nhân đầu đầy mồ hôi quay sang mắng: “Ăn cái ***! Om sòm nữa xé hai đứa bây cho ưng ăn!”

Thằng lớn không sợ hắn, tiếp tục ăn vạ: “Không ăn cũng được, ba cho con mười đồng, con tự đi ăn!”

Cố đại nhân lại quay đầu, nghĩ thầm: “Mình thấy ai vậy nhỉ?”

Gã cũng không biết mình thấy ai, vì thế dưới sự uy hiếp của hai cậu con trai, gã như một tòa núi lớn tiếp tục di chuyển đến trước.

Vô Tâm đứng ở góc đường, cách dòng người trông theo bóng lưng Cố đại nhân.

Cố đại nhân già đi, béo ra, trông như một ông chủ nhà giàu. Từ trên báo đọc được tin xấu của Cố đại nhân, hắn không yên lòng, cho nên đặc biệt đến Thiên Tân, muốn lén nhìn gã xem sao.

Cũng may, Cố đại nhân mặc dù ở đường làm quan thất bại, nhưng tinh khí thần đều đủ, không phải dáng vẻ nản lòng không gượng dậy nổi. Con của Cố đại nhân cũng rất khỏe, thoạt nhìn nhảy nhót tung tăng, có lẽ lớn lên có tiền đồ hơn Cố đại nhân.

Xoay người đi ngược hướng Cố đại nhân, Vô Tâm tiến về trước theo con đường cái. Ánh mặt trời ấm áp rọi đầy mặt hắn, trong ảo giác màu vàng kim, hắn như nhìn thấy Cố đại nhân còn trẻ đang ở trong sân hút thuốc nhìn trời, Nguyệt Nha thì buộc tạp dề đi ra phòng bếp, không nói chuyện, chỉ nhìn hắn cười rạng rỡ.

Hai má phớt hồng, ánh mắt sáng ngời. Cô cười thật đẹp, trong trí nhớ hắn là một đóa hoa vĩnh viễn rực rỡ.

Tác giả: câu chuyện của Vô Tâm và Nguyệt Nha, Cố đại nhân, đến đây kết thúc.

Hết tập 1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.