Trong đầu Sáu Ngọc đã minh tường hơn, con chó đen kia có lẽ là tên quản gia nãy giờ dí theo hai anh, chỉ không biết nó bị cái gì làm cho kinh hoảng chạy ngược trở vô nhà, nhưng cho dù có là gì cũng được, chuyện cần thiết nhất bây giờ là tránh càng xa nơi này càng tốt. Nghĩ vậy, nên anh siết chặt tay Ba Đợi chạy trối chết, bất kể gai góc mương rạch. Họ bương bừa, mặc kệ áo quần rách tươm, tay chân trầy trụa, cứ thế nhắm thẳng phía trước mà chạy. Khi độ chừng đã bỏ xa căn nhà nọ, hai người tính dừng lại để thở thì lúc đó giữa đường một người mặt y phục toàn trắng, tay cầm chiếc đèn bão dang hai tay chặn hai người lại, miệng la lên:
- Hai chú đó, đứng lại.
Đang chạy ngon trớn, bất ngờ nghe tiếng la kêu đứng lại, hai người hoảng hồn đứng sựng người lại, ngước mặt lên nhìn thấy phía trước mặt có một bóng trắng đứng chận giữa đường, cả hai sợ không còn hồn vía. Vừa mới thoát khỏi con chó ma giờ gặp con ma đồ trắng đón đầu phía trước, lẽ nào tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa? Ba Đợi sợ đến hai chân bủn rủn, thấy chuyến này mình chết chắc rồi, không còn đủ sức đứng vững, khuỵu người té xuống, miệng lắp bắp:
- Yêu quỷ hiện hình..nữa kìa… Sáu Ngọc…
Tuy cũng bị hù cho sợ điếng hồn, nhưng Sáu Ngọc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ người mặt đồ trắng đứng trước rồi nói nhỏ:
- Inh là người thiệt chớ hổng phải ma… quỷ gì đâu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775597/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.