Vừa nói, hai Ngọc vừa đưa tay chỉ cái bàn gỗ đặt sát tường, Lê Chiếu liền làm theo lời cô, nhanh chóng kéo cái bàn ra rồi trãi tấm vải trắng lên, có điều căn phòng này âm khí quá nặng, nó khiến người bên trong cảm thấy lạnh sương sống và nổi da gà. Đang lui cui trãi khắn, chợt anh có cảm giác như người đang đứng sau lưng mình, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy gì, rồi anh lại quay lại vuốt tấm vải ra cho ngay ngắn. Bổng nhiên lúc này, trên tấm vải xuất hiện một dòng chữ “nếu muốn còn mạng, thì mau cút đi”.
Lê Chiếu lại một lần nữa sợ hãi đến tột độ, vì khi nãy rõ ràng là thấy tấm vải này trắng tinh hoàn toàn đâu có chử nghĩa gì đâu. Nếu nói là hai Ngọc chạy lại viết chữ lên, để chọc ghẹo mình càng vô lý, bởi cô ta vẫn đứng khá xa từ nãy đến giờ chưa có di chuyển, cùng lắm chỉ quay đầu lại nhìn thôi, làm sao có thể hành động nhanh như vậy được. Như thấy được, Lê Chiếu đang gặp gì đó bất ổn, hai Ngọc bước tới hỏi
- Bộ có chuyện gì sao, mà anh lại đứng thẩn thờ như vậy?
- Đây nè, cô nhìn đi (vừa nói Lê Chiếu vừa chỉ vô tấm vải ra cho hai Ngọc coi),tự dưng có dòng chữ này xuất hiện trên tấm vải.
Hai Ngọc nhìn qua, đã biết do đám ma quỷ kia tạo ra, cô trấn an
- À, không có gì đâu, anh cứ kệ nó đi, bây giờ mình rồi dọn đồ cúng lên để bắt đầu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775560/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.