Mãi quan sát khe vực, Long không để ý dưới chân mình, có mấy tên thi cốt lúc nãy bị đoản đao chém còn lại phần đầu hoặc còn nữa người, tụi nó cũng không có chết mà chúng nhẹ nhàng kéo nhau bò về phía vực. Xui cho chúng, Long quay đầu lại nhìn, thấy cả đám vẫn còn sống, trong đầu anh chợt lóe lên suy nghĩ và nhảy lại khống chế một tên thi cốt, quát lớn.
- Muốn chạy đi đâu?
Tên thi cốt này sợ hãi cầu xin.
- Pháp sư ơi tha cho con, con lở dại nghe tụi nó xúi ám toán ông, mong ông từ bi tha cho phận hèn này.
Nói xong nó bù lu bù loa khóc lóc, có điều không có giọt nước mắt nào rót ra, thấy vậy Long cũng mắt cười.
- Muốn ta tha cho cũng không phải không được, chỉ cần ngoan ngoan nói ra làm sao để qua được bên bờ bên kia, ta sẽ tha cho ngươi.
Tên hài cốt nghe được tha, thì mừng như bắt được vàng
- Dạ dạ, cái này dễ lắm, chỉ cần ngài bay qua là được
Long bực mình quát lên
- Ai không biết là bay qua là được, nhưng ta có biết bay đâu?
Tên hài cốt lần nữa khóc bù lu bù loa, như chết ông chết cha, miệng nó kêu lên than um xùm.
- Pháp sư ơi, ông đừng nói giỡn như vậy, tụi con pháp lực thấp kém còn bay được, huống chi ông pháp lực cao cường như vậy, sao lại không bay được chớ!
Nghe nó nói vậy, Long lại lần nữa nhớ ra, đây vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775451/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.